Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 71: Xuất viện về nhà

**Chương 71: Xuất viện về nhà**
Tâm trạng của Thần Vận bây giờ không có cách nào dùng ngôn từ diễn tả được, hắn thật sự sợ Thanh Nịnh trở mặt, trực tiếp đá gãy "chân thứ ba" của mình.
Haiz, sống mệt mỏi quá, sao thế giới này còn chưa hủy diệt, chuyện khó xử nhất cũng chỉ đến thế này là cùng.
Vì mùa hè nóng bức, quần áo bệnh nhân bệnh viện phát đều là loại quần đùi rộng rãi đến đầu gối, mà lúc này, "nó" lại đang trong trạng thái "giương cờ".
Chuyện này cũng không thể trách Thần Vận, hắn bây giờ nhìn thì hơn 30 tuổi, nhưng kỳ thật mới có 22 tuổi, chỉ kém Thanh Nịnh 4 tuổi, một thiếu nữ xinh đẹp như thế ở trước mặt ẩn ẩn hiện hiện, không có phản ứng mới là có bệnh.
Lúc này, một cảm giác mát lạnh từ chân truyền đến, chỉ thấy Thanh Nịnh vẫn giữ nguyên vẻ mặt, tiếp tục công việc của mình.
"À, Thanh Nịnh, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta thật sự không cố ý."
Thanh Nịnh không nói gì, nhúng khăn mặt vào chậu nước vò mấy lần, sau đó lấy ra tiếp tục lau.
"Ngươi nghe ta giải thích đã, chuyện này..."
Thanh Nịnh mặt đỏ bừng nói: "Phì, ngươi còn nói nữa, đồ biến thái."
"Không phải, ta oan uổng quá, ta thật sự không phải biến thái, ngươi phải tin ta."
Nhìn hắn nói năng lộn xộn, mặt đỏ bừng, thiếu điều muốn thề thốt, Thanh Nịnh khẽ cười một tiếng, nói thầm:
"Thôi được rồi, mấy kiến thức cơ bản này ta vẫn hiểu, trong trường học có dạy về sinh lý rồi, không cần giải thích."
Kỳ thật trong lòng thiếu nữ không những không tức giận, còn có chút tâm tư riêng, nàng ở trường học mưa dầm thấm đất, cũng hiểu nam sinh chỉ có đối mặt với nữ sinh xinh đẹp mới có phản ứng này.
Bất quá so với những gì được học thì có vẻ không giống lắm, quy mô hình như có khác biệt.
Thiếu nữ lắc đầu, không hiểu mình đang nghĩ gì lung tung nữa.
Mấy phút sau, Thanh Nịnh bưng chậu nước đi vào nhà vệ sinh.
Lúc trở về, nhìn Thần Vận vẻ mặt sinh không thể luyến mà nhìn trần nhà, trong lòng nàng không khỏi có chút phát điên, người này sao lại như vậy, rõ ràng người chịu thiệt là mình, hắn lại giống như bị ngược đãi vậy, biểu tình gì thế này.
Thanh Nịnh lấy từ trong túi xách ra một hộp sữa chua đã chuẩn bị sẵn, mở ra, múc một muỗng đưa đến bên miệng Thần Vận.
"Uống mấy ngụm sữa chua đi, ăn nhiều đồ cay như vậy, dạ dày sẽ không chịu được đâu."
Thần Vận há miệng uống một ngụm, sau đó vẫn nhìn trần nhà, không nói gì.
"Này, ta nói cho ngươi nghe, hôm nay ở trường học ta gặp một chuyện rất thú vị..."
Thiếu nữ vừa đút cho hắn uống sữa chua, vừa kể chuyện thú vị ở trường, mấy câu sau, Thần Vận đã bị thu hút sự chú ý, hai người lại bắt đầu cười nói vui vẻ, dường như đã quên đi sự xấu hổ vừa rồi.
Đến khi Thanh Tuyết mang hoa quả trở về, hai người đã khôi phục như lúc ban đầu, nhìn không ra có gì khác thường.
"Vợ à, ngày mai xuất viện đi, ở đây chán quá, làm gì cũng không tiện."
Thanh Tuyết có chút lo lắng nói: "Hay là ở lại đây dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa đi, trong nhà tuy thoải mái, nhưng không có nhiều thiết bị y tế như ở đây, em sợ..."
"Sợ cái gì chứ, thân thể của chồng em khỏe mạnh như thế nào em còn không biết sao? Bây giờ cũng không cần truyền dịch nữa, chỉ còn tĩnh dưỡng thôi, ngày mai xuất viện luôn đi."
Nghe Thần Vận nói, Thanh Tuyết lập tức mặt đỏ bừng, bối rối liếc mắt nhìn muội muội, thấy nàng vẫn còn đang nghiêm túc làm bài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói nhỏ: "Được rồi, biết anh là giỏi nhất, ngày mai em đi hỏi bác sĩ một chút, nếu không có vấn đề gì chúng ta liền về nhà."
Thần Vận lập tức gật đầu, vuốt tóc mái của nàng ra sau tai: "Anh biết em là thương anh nhất mà."
Thanh Nịnh trộm nhìn thấy hai người thân mật, trong lòng cũng vui vẻ không thôi, quả nhiên, loại hoàn cảnh thư thái này mới được gọi là nhà.
Sáng ngày thứ hai, Thanh Tuyết liền đi hỏi bác sĩ, nhận được câu trả lời chắc chắn, lập tức chạy về báo cho Thần Vận.
Nghe được tin này, Thần Vận lập tức gọi điện thoại cho Thần Hàn Lâm: "Đại ca, mau đến đón em xuất viện, em muốn về nhà."
"Bây giờ có thể về được rồi sao? Em chờ một chút, anh đến ngay đây."
Một lát sau, tiểu lão đầu liền đến, giúp thu dọn đồ đạc, mấy người mang theo cặp da lên xe về nhà.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc, Thần Vận chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái, quả nhiên không có nơi nào tốt bằng nhà mình.
Thanh Tuyết cũng bị tâm trạng của hắn lây nhiễm, vui vẻ nói: "Buổi tối em sẽ nấu nhiều món ăn một chút, để cha cũng đến ăn cùng, khoảng thời gian này lão gia tử vì chuyện của anh mà gầy đi không ít."
Thần Vận gật gật đầu: "Vẫn là vợ anh hiểu chuyện, vậy thì vất vả cho em rồi, đúng rồi, mang cho Thanh Nịnh một ít đồ ngọt, con bé này gần đây học tập hơi mệt."
"Biết rồi, chỉ có anh là chiều nó nhất, sau này hai ta mà có con gái, không phải anh sẽ cưng chiều nó lên tận trời sao." Thanh Tuyết bất đắc dĩ cười nói.
Thần Vận lập tức lắc đầu, đây chính là câu hỏi "mất mạng", vội vàng kéo nàng lại: "Anh cưng chiều em nhất, con gái gì đó đều phải đứng sang một bên, em không tin anh thề..."
"Anh không cần phải thề thốt lung tung." Thanh Tuyết dùng ngón trỏ chặn môi hắn lại: "Sau này không được nói bậy, thề thốt có ích lợi gì đâu."
Thần Vận nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, tim như muốn tan chảy, cô gái này quá quan tâm đến mình, ngay cả những lời nói bất lợi như thề thốt cũng không cho phép.
"Ừ, anh biết rồi." Hắn ôm Thanh Tuyết thật chặt, cằm tựa vào tóc của nàng.
Thanh Tuyết cũng rất thích tư thế này, áp mặt vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim từ chậm rãi đến tăng nhanh của hắn, trong lòng lại có chút đắc ý nho nhỏ, quả nhiên, người đàn ông này lúc nào cũng có ý với mình.
Chập tối, ánh chiều tà chỉ còn lại một góc ở phía chân trời, mây phía xa bị nhuộm đỏ rực.
Thanh Nịnh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, sau khi đặt cặp sách xuống, liền chạy tới phòng bếp.
Nhìn mấy món ngon trên bàn ăn, đôi mắt to tròn sáng long lanh: "Nhiều đồ ăn ngon quá."
Thần Vận nhìn Thanh Tuyết trong phòng bếp, thừa dịp nàng không chú ý liền cầm một miếng thịt rán đưa đến bên miệng Thanh Nịnh: "Nhanh há miệng."
Thanh Nịnh lập tức há miệng, chậm rãi nhai, nhìn Thần Vận đôi mắt híp lại thành một đường, đây chính là cảm giác hạnh phúc.
Hai người phối hợp rất ăn ý, một lát sau, Thanh Nịnh đã nếm thử hết các món trên bàn.
Khi Thanh Tuyết bưng món cá kho lên, phát hiện Thanh Nịnh giống như một chú chuột Hamster, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa nhìn nàng.
"Em lại ăn vụng rồi, chắc chắn là anh rể em cho em ăn, chồng à anh không thể cứ chiều nó như vậy, cha còn chưa tới, làm gì có chuyện ăn trước như vậy."
Nhìn hai người cúi đầu có chút xấu hổ, Thanh Tuyết bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán mỗi người một cái.
Nhìn Thanh Tuyết xoay người rời đi, hai người liếc nhau, đều che miệng cười, sau đó, Thần Vận vẫn tiếp tục "sự nghiệp" đút đồ ăn.
Lúc mấy người ngồi quây quần ăn cơm, Thần Hàn Lâm kinh ngạc nhìn Thanh Nịnh: "Hôm nay sao ăn ít vậy, có phải học tập mệt quá không?"
Thanh Tuyết lập tức vạch trần: "Không phải học tập mệt quá, có lẽ là anh rể đã cho con bé ăn no rồi."
Thanh Nịnh ngượng ngùng kêu lên: "Chị ~~"
Thấy được bộ dáng đáng yêu của nàng, mấy người đều cười vang.
Bầu không khí ấm áp bao trùm cả phòng khách, khiến người ta có cảm giác như say rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận