Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 455: Luận C4 kỹ thuật tính thực dụng

Chương 455: Bàn về tính thực dụng của kỹ thuật C4
Sáu giờ tối, ánh đèn trong hội trường mờ đi một chút, đèn trên sân khấu sáng lên.
Hai người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
Nói một tràng dài lời mở đầu ba la ba la, rồi chúc mừng nửa ngày.
Thần Vận vò đầu bứt tai, cảm xúc hắn hiện tại mười phần mâu thuẫn.
Vừa muốn sớm được nhìn thấy Thanh Nịnh, lại vừa nghĩ tốt nhất là đợi tất cả mọi người rời đi, toán học xã mới bắt đầu biểu diễn tiết mục, như vậy thì chỉ có hắn được nhìn thấy.
Bất quá điều này không thực tế lắm, sinh viên bây giờ biểu diễn tiết mục các câu lạc bộ đều rất thú vị, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả một số buổi tiệc văn nghệ.
Cho nên không có quá nhiều người rời đi sớm.
Người dẫn chương trình cuối cùng cũng nói xong, tiết mục đầu tiên lên sân khấu là của Hip-hop xã.
Hip-hop rất có thể kéo theo cảm xúc, làm nóng bầu không khí thì không gì phù hợp hơn.
Âm nhạc vang lên, tiết tấu mãnh liệt như tiếng trống gõ vào không khí, nháy mắt đốt cháy nhiệt tình của toàn trường.
Một nam sinh đội mũ lưỡi trai bước tới, mặc áo khoác hip-hop rộng rãi, có chút hương vị phóng đãng không bị trói buộc.
Hai chân hắn hơi uốn lượn, trọng tâm cơ thể chìm xuống.
Theo âm nhạc đẩy tới, hắn đột nhiên đạp mạnh xuống đất, thân thể nhanh chóng vọt về phía trước, hoàn thành một cú xoay tròn đẹp mắt trên không trung.
Khoảnh khắc rơi xuống đất, thân thể theo tiết tấu luật động.
Dưới khán đài truyền đến từng trận tiếng khen.
Sự chú ý của Thần Vận cũng bị hấp dẫn.
Nhảy cũng thực sự không tồi, nhìn xem có chút ý tứ vui tai vui mắt.
Trong phòng nghỉ phía sau sân khấu, Tô Nhã Ca đang đứng ở phía trước dặn dò một hồi những hạng mục cần chú ý khi biểu diễn.
Vừa quay đầu lại, liền thấy hội trưởng kéo bộ mặt, đứng ở trong góc nhỏ vẽ vòng tròn.
Tô Nhã Ca giận dữ.
Đi qua "bang bang" chính là hai quyền.
“Ngươi đang làm cái trò chết dở gì vậy, không phải chỉ là không cho ngươi hát bài hát nhị thứ nguyên sao?”
Trương Thiên tức giận bất bình đứng lên: “Đúng vậy a, vì sao không để ta hát.”
“Ngươi hát cái gì? Ngươi hát xong bằng cái giọng vịt đực đó thì người dưới đài đi hết một nửa, ngươi không muốn mặt mũi, chúng ta còn muốn mặt mũi.”
“Ta...”
Đối với một người thích nhị thứ nguyên mà nói, không biết hát tuyệt đối là điều không may.
“Vậy cũng không thể chọn bài hát cũ rích đó chứ?”
Lần này khiến mọi người nổi giận.
“Cái gì gọi là bài hát cũ rích? Gọi là kinh điển có được không?”
“Đúng vậy, bài hát 'Bí mật không thể nói' này chính là kinh điển trong kinh điển.”
“Cái hội trưởng này cái gì cũng không hiểu, thôi miễn đi.”
Trương Thiên nháy mắt im lặng, hậm hực đi trở về chỗ ngồi.
Động một chút lại đòi bãi miễn hội trưởng, địa vị này...
Tô Nhã Ca mặc kệ cảm xúc nhỏ nhặt của hắn, quay người nhìn Tần Hiểu Hiểu: “Thuộc hết phổ nhạc rồi chứ?”
Tần Hiểu Hiểu khoa tay một cái thủ thế OK: “Yên tâm đi, tuyệt đối vạn vô nhất thất.”
Không nói những cái khác, ở phương diện đánh đàn dương cầm, nàng vẫn có thiên phú nhất định.
Lúc trước ở trường học chính là như vậy, chỉ cần có thể mang đàn dương cầm lên, Tần Hiểu Hiểu liền có thể có một màn tài nghệ trấn áp quần hùng biểu diễn.
Chỉ tiếc cơ hội như vậy không nhiều, đàn dương cầm bật lên xác thực rất vui tai vui mắt.
Nhưng ai có thể chuyển nó lên sân khấu mới là người trâu bò nhất.
Cũng may đại học không thiếu đàn dương cầm và người, lúc này mới có cơ hội cho Tần Hiểu Hiểu biểu diễn.
Tô Nhã Ca quay đầu nhìn về phía Thanh Nịnh: “Nhiệm vụ của ngươi rất trọng yếu, có thể còn đáng xem hơn cả Hiểu Hiểu, cho nên nhất định phải diễn cho tốt.”
Thiếu nữ lạnh nhạt gật đầu, trên mặt không hề dao động, nhưng tâm đã bay ra bên ngoài.
Vừa rồi Thần Vận gọi điện thoại cho nàng, nàng đều không nhận được, bây giờ nghĩ gọi lại thì thời cơ không thích hợp, thật gấp gáp.
Quên đi, dù sao một hồi nữa là có thể nhìn thấy hắn.
Hàng ghế của hắn, nàng đều đã ghi nhớ trong lòng.
Tô Nhã Ca lại không yên tâm, dặn dò thêm một chút người khác làm việc.
Lúc này, có người ở bên tiếp tân chạy tới.
“Toán học xã, tiết mục tiếp theo là của các ngươi, chuẩn bị ra sân đi.”
“Tới đây.”
Tô Nhã Ca đáp một tiếng, nói với mọi người: “Đi thôi, mọi người đừng khẩn trương, cứ thể hiện ra khí thế như lúc luyện tập bình thường là tốt.”
Mấy người tham gia diễn xuất đứng lên.
Tần Hiểu Hiểu kéo tay Thanh Nịnh: “Sao tay lạnh như vậy, có phải hồi hộp không?”
“Ta không có gì phải khẩn trương.”
“Ài? Nói hình như cũng đúng, đi thôi.”
Nàng khoát tay với Giang Ly, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Giang Ly có chút bội phục thuộc tính xã giao trâu bò của nàng.
Tần Hiểu Hiểu giống như căn bản không biết cái gì gọi là hồi hộp, hình như còn có chút hưng phấn nhỏ.
Thần Vận ở dưới khán đài chờ đến sắp khóc, hơn nửa giờ, ròng rã hơn nửa giờ, thật sự là độ giây như năm a.
Người dẫn chương trình cầm micro nói: “Tiếp theo đây, xin mời toán học xã mang đến tiết mục, “Bí mật không thể nói”.”
Thần Vận lập tức ngồi thẳng người, mắt không chớp nhìn chằm chằm sân khấu.
Bất quá nghi ngờ trong lòng càng sâu.
Đối với bộ phim này, hắn rất quen thuộc, lúc xem chính là bùi ngùi mãi thôi.
Nhạc đệm bên trong cũng là vang bóng một thời.
Bất quá mỗi bài hát của Chu đổng dường như đều như thế này, nghe rồi sẽ nghiện.
Nhưng bài hát thư giãn như vậy, Thanh Nịnh muốn biểu diễn cái gì?
Bên trong nhạc đệm lấy đàn dương cầm làm chủ, nàng không học qua cái này, hẳn không phải.
Chủ xướng thì có khả năng, bất quá với tính tình cao lạnh của Thanh Nịnh, hình như không thích hợp lắm.
Vậy thì chỉ còn lại bạn nhảy, cái này...
Thần Vận đột nhiên vỗ đùi.
Âm thanh còn rất lớn, nghe liền thấy đau.
Thanh Tuyết đau lòng đưa tay giúp hắn vuốt ve: “Đây là làm sao, còn đánh cả bản thân.”
“Ta hận a?”
“A? Hận ai?”
“Hận chính ta thời đại học không có báo danh chuyên ngành hóa học.”
Thanh Tuyết càng nghi ngờ, đây là sao xem biểu diễn lại nhớ tới chuyện thời đại học, chuyện này thì có liên quan gì đến chuyên ngành hóa học.
Sau đó liền nghe Thần Vận nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu như biết làm C4, đem bọn hắn đều nổ chết, một tên cũng đừng nghĩ chạy.”
Trên đầu nhỏ của Thanh Tuyết toát ra từng dãy dấu chấm hỏi màu vàng kim nhỏ.
Nam nhân này lại trúng gió gì, sao lại muốn nổ chết tất cả.
Lúc này, đèn trên sân khấu mờ đi, bóng người nhốn nháo, hẳn là đang bày đạo cụ gì đó.
Mấy phút sau.
“Bá!”
Một chùm sáng trắng đánh vào sân khấu.
Chỉ thấy Tần Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh đàn dương cầm, vẫy tay với mọi người.
Ánh đèn chầm chậm di động, nhân viên trên đài có thể thấy rõ.
Có nam có nữ, đều đứng hai bên sân khấu, trong tay ôm các loại nhạc cụ.
Tô Nhã Ca đứng ở vị trí hơi trước một chút, trước mặt đặt một cái micro, hẳn là chủ xướng.
Khi Thần Vận thấy thiếu nữ, lập tức sửng sốt.
Đây là ý gì?
Những người khác trong tay đều cầm các loại nhạc cụ, đứng ở trên sân khấu thì hắn có thể hiểu được.
Nhưng nhỏ Thanh Nịnh nhà hắn tại sao lại ngồi ở chỗ đó.
Ngồi ở đó thì thôi đi.
Trước mặt còn bày ra một cái bàn học cũ kỹ.
Đây là loại múa gì?
Còn cần bàn học làm đạo cụ phụ trợ.
Khi thấy quần áo trên người Thanh Nịnh.
Thần Vận lập tức có chút giật mình, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười.
May mà lúc học đại học, không có báo danh chuyên ngành hóa học.
Cái kỹ thuật C4 này, cũng không dùng được a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận