Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 977: Nhân quả (length: 8196)

Yêu một người, hận một người là loại cảm giác gì?
Lúc này, Lâm Việt chân quân đang tự mình giam cầm trong loại nhà tù mâu thuẫn này. Đi theo Quy Nhất môn qua bao nhiêu sóng gió, hắn đại khái cũng không nghĩ đến có một ngày hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh đáng buồn như vậy.
Lâm Việt chân quân vẫn cho rằng mình tỉnh táo, lý trí. Cho nên hắn có thể thuận lợi vượt qua mấy đời trong Quy Nhất môn thường xuyên đấu đá nội bộ, trở thành một tồn tại đặc biệt chỉ lo cho thân mình.
Mặc dù thân phận xấu hổ, nhưng hắn cũng đồng dạng có được thực lực mà người bên cạnh không cách nào tùy tiện can thiệp. Không can dự bất luận phe phái tranh đấu nào, làm cho vị trí của hắn độc lập, mặc cho một số kẻ có nhảy nhót thế nào cũng không thể nắm được thóp của hắn.
Những năm qua, tuy hắn hiếm khi lên tiếng tại Quy Nhất môn, nhưng cũng có quyền phát ngôn không nhỏ.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, tình hình này sẽ cứ như vậy tiếp diễn. Chỉ là hắn không nghĩ đến, nhiệm vụ ngẫu nhiên khác thường lại đẩy hắn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan khó xử.
Hắn xuất thân bình thường, cũng không phải tử đệ tu tiên thế gia gì, thiên phú cũng tàm tạm, nhưng so sánh với những sư huynh muội kinh tài tuyệt diễm cùng thời thì có vẻ tầm thường không có gì lạ. Nhiều nhất chỉ là một điển hình về kẻ thành thật kiên định đi trên con đường tu chân, có tài nhưng thành đạt muộn.
Nhưng những điểm sáng này so với các sư huynh đệ tỷ muội cùng thầy của hắn thật sự không có ý nghĩa. Hắn cũng dựa vào điểm này yên lặng tu luyện, né qua hết đợt gió tanh mưa máu này đến đợt gió tanh mưa máu khác.
Điệu thấp đại khái là nguyên nhân hắn có thể tránh thoát những cuộc thanh trừng và tính toán lớn. Từ một loại trình độ nào đó mà nói, hắn là một người rất biết xem xét thời thế.
Hành động theo cảm tính duy nhất của hắn trong đời này chính là nhận nuôi hài tử của Vạn Ninh chân nhân, cẩn thận dạy dỗ.
Vạn Ninh chân nhân là một trong số ít bằng hữu của Lâm Việt chân quân. Thời trẻ của Lâm Việt chân quân, đối phương từng cứu hắn một mạng, nhờ vậy mà kết xuống tình nghĩa sâu đậm. Lâm Việt chân quân sau này vượt trội hơn cũng không quên lão bằng hữu, hai người cũng thường qua lại.
Có lẽ trong mắt người ngoài, giao tình của hai người này hời hợt, cũng chỉ có vậy. Nhưng đối với người lãnh đạm tự cao như Lâm Việt chân quân, nhạt như nước cũng đã là bạn tri kỷ, dù sao bản thân hắn là một người cực độ trung lập.
Không ngờ đối phương lại đột tử giữa đường tu chân, chỉ để lại một đứa trẻ nhỏ tuổi, họ hàng lại không đáng tin. Hắn nhận lấy đứa trẻ này, dốc lòng dạy dỗ. Những năm tháng ở chung, mọi loại tình cảm đều nảy sinh.
Tuy Cam Bình tính tình cổ quái, tựa như khiếm khuyết nhân cách, nhưng chung quy cũng là trách nhiệm của hắn. Dần dà hắn cũng quen thuộc với tính tình lúc tỏ lúc mờ của đối phương, chỉ coi là một đứa trẻ có chút đặc thù.
Lâm Việt chân quân tại thời khắc biết được chân tướng thật sự không hiểu lòng người, cũng không hiểu vì sao đứa trẻ mà mình tự tay nuôi lớn lại vì một ít đồ vật hư vô mờ mịt mà không chút do dự ra tay với hắn.
. . . Chẳng lẽ hắn đối xử với nó không tốt sao?
Lâm Việt chân quân tự hỏi chính mình một tấm lòng chân thành đều dâng ra, yêu thương nỗ lực cũng là chân tâm thật ý, chưa từng giả dối.
Nhưng giờ phút này, hắn lại không phân biệt rõ những lời nói và hành động của đối phương trong những năm qua có bao nhiêu phần giả dối?
Lúc nhỏ, đối phương đã từng kéo vạt áo hắn bập bẹ, bắt chước bước đi của hắn tập tễnh học theo. Từ khi nào mọi chuyện thay đổi?
Rốt cuộc đối phương đã nảy sinh sát tâm với hắn từ lúc nào? Chỉ vì một bản bí tịch ma đạo không rõ lai lịch? Chẳng lẽ hắn cho đồ vật còn chưa đủ nhiều sao?
Đại khái là bởi vì lòng tham thôi.
Ý tưởng chân thật này hắn cũng không thể nào biết được. Tình cảm sư đồ phụ tử giữa hai người bọn họ đã hết, lại có gì không thể nói?
Hắn cũng biết sau khi đối phương trở về tông môn nhất định khó tránh khỏi vận mệnh cái ch·ế·t, hơn nữa tất nhiên sẽ vô cùng thê thảm. Bất luận tông môn nào đều không thể tiếp nhận một kẻ phản đồ, lại còn là một kẻ phản đồ ý đồ g·i·ế·t sư g·i·ế·t cha.
Cam Bình tất nhiên sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của Quy Nhất môn.
Nhưng mà, Lâm Việt chân quân lại lần nữa làm ra một hành vi khiến đám người Quy Nhất môn mở rộng tầm mắt. Hắn ôm lấy Cam Bình.
Hành động này căn bản không giống như cách làm của Lâm Việt chân quân. Đây chính là Lâm Việt chân quân kia mà!
Trong lúc nhất thời, chế giễu, hoài nghi và ngờ vực huyên náo. Tất cả mọi người đều đang nghị luận về lòng dạ đàn bà của Lâm Việt chân quân. Quy Nhất môn không thể so với các tông môn khác, nhân từ và mềm yếu ngược lại làm cho người ta ghét bỏ, hành động này của Lâm Việt chân quân trong mắt rất nhiều đệ tử Quy Nhất môn đều là khó có thể lý giải được.
Nhưng Lâm Việt chân quân lại bất vi sở động trước tin đồn đầy trời và sự hoài nghi của mọi người. Hắn vì bảo trụ người đã từng muốn tính mạng của mình mà nỗ lực trả một cái giá rất lớn, đó là công huân vô cùng trân quý cùng với thiên tài địa bảo khó có thể tìm kiếm.
Nhưng mà, những đồ vật này cũng vẻn vẹn chỉ có thể bảo vệ một cái mạng của hắn mà thôi. Tông môn đoạn tuyệt không có khả năng tiếp tục tha thứ cho hắn, vậy nên mới có thao tác tiếp theo là hủy bỏ linh mạch, trục xuất khỏi tông môn.
Ngày Cam Bình rời đi, Lâm Việt chân quân cự tuyệt lời cầu kiến khẩn cầu của đối phương, cứ như vậy sai người đưa tiễn.
Không bao lâu sau liền có tin tức đối phương đột tử ở dịch trạm. Thời gian cách nhau không quá một ngày, nói cách khác người hắn phái đi hộ tống vừa rời đi, Cam Bình liền bị g·i·ế·t c·h·ế·t. Đây quả thực là một chuyện vô lực.
Bỏ ra cái giá lớn như vậy cuối cùng người vẫn c·h·ế·t. Hình tượng của Lâm Việt chân quân trong lòng đám người Quy Nhất môn đại khái là xui xẻo hết mức.
Vị dẫn đầu hộ tống sau khi nghe tin này liền hướng Lâm Việt chân quân thỉnh tội, nói rằng hắn nên ở lại lâu thêm một chút, tìm một chỗ ở nhân gian, an bài tốt cho người, coi như toàn vẹn cuối đời. Hắn sơ suất dẫn đến người cứ như vậy vô duyên vô cớ mà c·h·ế·t, đồ vật của Lâm Việt chân quân cũng coi như uổng phí.
Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi Lâm Việt chân quân có muốn mang người trở về an táng hay không, không ngờ đối phương khoát tay cự tuyệt.
" . . Người c·h·ế·t rồi làm mấy việc này còn có ý nghĩa gì." Mặt nghiêng của hắn không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhìn qua có loại cảm giác trống rỗng mờ mịt. Đệ tử hồi đáp cũng không nắm bắt được ý tưởng chân chính của hắn, có chút uể oải.
Hắn thật sự rất sợ đối phương cứ như vậy cái gì cũng không nói. Tốt x·ấ·u gì cũng nên phẫn nộ, tiếc hận một chút mới phải. . . Nếu đối phương giờ phút này trách cứ hắn hành sự bất lực còn dễ chịu hơn.
Đệ tử hồi đáp coi như là tâm phúc của Lâm Việt chân quân, nếu không cũng không phái hắn đi hộ tống Cam Bình. Hắn vô cùng hiểu rõ vị trí của người này trong lòng Lâm Việt chân quân, cũng rõ ràng Lâm Việt chân quân đã trả giá cái giá lớn như thế nào để giữ lại tính mạng của đối phương.
Cho nên hắn càng hy vọng Lâm Việt chân quân có thể đưa ra phản ứng tương đối, mà không phải như hiện nay buồn bực không lên tiếng, như vậy càng đáng sợ.
"Các ngươi an bài là được, lui xuống đi." Sau khi nghe đối phương cẩn thận nói đã phái đệ tử tìm một nơi gần đó tươm tất chôn cất, rất lâu sau Lâm Việt chân quân mới thản nhiên nói.
Đệ tử hồi đáp nghẹn một hơi ở cổ họng, lúc này thật sự tâm tình phức tạp, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng phát hiện cái gì cũng không nói nên lời.
"Vâng." Đệ tử kia cuối cùng cái gì cũng không nói, che giấu thần sắc phức tạp.
Người ngoài đã đi, động phủ lớn như vậy chỉ còn lại Lâm Việt chân quân. Bên trong động phủ tĩnh mịch khác thường, ngay cả tiếng hít thở đều chìm vào không khí, hoàn toàn tĩnh lặng.
Hết thảy cuối cùng rồi sẽ kết thúc.
Ai cũng không thoát được. Nhân quả đã gieo thì tự mình nếm trải thôi.
Lâm Việt chân quân không biết nên cảm thấy buồn cười hay đáng buồn cho kết cục này.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận