Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 666: Ẩn tình (length: 8264)

"Lần này thật là mất mặt quá." Một tên đệ tử lầm bầm lầu bầu phàn nàn nói.
"Đâu chỉ có vậy... E là không đến một canh giờ nữa liền truyền khắp cả Hồ Dương phái, các phái đệ tử đến thăm cũng đều sẽ biết. Chúng ta tự nhiên thành đề tài cho người ta bàn tán." Thiếu nữ tướng mạo khí khái hào hùng trợn mắt.
Đây là lần đầu tiên nàng thay mặt tông môn tham dự trường hợp như vậy, người được chọn đều là đệ tử trẻ tuổi ưu tú của tông môn, tràn đầy tự hào. Kết quả bây giờ cũng chỉ còn lại mất thể diện, vì bọn họ có đồng môn vô tri tự đại như vậy, hổ thẹn không muốn cùng đi.
Phía sau đi theo một đám đệ tử Ngũ Hoa phái nghị luận ầm ĩ, thấy Lâm Bình Chân tựa hồ không có tâm tư ngăn cản, những người này "nói thầm" càng lớn tiếng hơn mấy phần.
Dù sao đứng ngay trước mặt Ninh Hạ là nghe được rõ ràng nhất. Lâm Bình Chân tự nhiên không thể nào không nghe thấy, sắc mặt hắn càng khó coi.
"Chân ca?" Ninh Hạ thấy hắn thật sự tức đến cực kỳ, có lòng muốn hòa hoãn không khí, liền gọi.
Lâm Bình Chân như là phản ứng lại, cố gắng nặn ra một bộ biểu tình bình thản: "Tiểu Hạ, sao thế?"
"Chân ca cũng đừng quá để ý, Vương gia tỷ tỷ phạm sai lầm đã bị phạt nặng rồi, lời nàng nói cũng không phải là ý của tông môn chúng ta. Vị Mục sư thúc kia cũng nói thẳng bỏ qua chuyện này, không có việc gì." Căn cứ theo những chuyện Tạ Thạch kể, Mục Địch cũng không phải là người tính toán chi li.
Mặc dù mất mặt là không thể tránh khỏi, hiện trường có nhiều tu sĩ như vậy, làm gì cũng sẽ truyền đi.
Chuyện này nháo lên, quan hệ giữa Ngũ Hoa phái và Hồ Dương phái chắc chắn bị nghi kỵ. Đặc biệt là Hồ Dương phái, lịch sử tông môn lừng lẫy của nó lại sẽ bị đào lên bàn luận. Mọi người đều rất thích câu chuyện cường giả mặt trời lặn phía tây, không phải sao? Ninh Hạ bất đắc dĩ nghĩ.
Thân là người dẫn đội, đại biểu tông môn tham dự đại nghi thức như vậy, Chân ca lần này cũng mất hết mặt mũi. Tuy nói hắn tính tình ôn hòa, nhưng cũng không có nghĩa là không có chút ngạo khí, bởi vì không phải lỗi của mình mà bị ép cúi đầu xin lỗi đệ tử tông môn khác, trong lòng đại khái cũng không chịu nổi.
Hơn nữa, Ninh Hạ cảm thấy theo tính tình của hắn, sẽ còn tự trách, cảm thấy là mình không dạy dỗ tốt người phía dưới, lại gây ra họa lớn như vậy.
Nhưng tông môn nào mà không có mấy kẻ a mậu hoặc là ngốc nữu, nàng cảm thấy thật không cần phải quá so đo. Lại nói, nói khó nghe chút, dựa vào địa vị của Ngũ Hoa phái, chút chuyện nhỏ này, người ta lại có thể làm gì được bọn họ?
Nghiêm khắc xử phạt người gây chuyện, cho cái bàn giao, để hai bên đều không mất mặt là được rồi. Bọn họ sau đó nên sống thế nào thì sống thế ấy, người thật sự chịu tổn hại cũng chỉ có Vương Tình Mỹ phạm sai lầm và Hứa Bồi chịu liên lụy mà thôi.
Được rồi, nghe có vẻ không thoải mái cho lắm, như là hy sinh hai người để bảo toàn mặt mũi tông môn, nhưng trong tình cảnh lớn như vậy không có gì sai, thậm chí có thể nói là phương pháp xử lý thỏa đáng nhất. Rốt cuộc Vương Tình Mỹ cũng đích xác phạm sai lầm, nàng phá hư quan hệ hai tông.
Họa từ miệng mà ra. Ninh Hạ không biết Vương Tình Mỹ có rút được bài học không, dù sao nàng là nhớ kỹ.
Lâm Bình Chân thở phào nhẹ nhõm, nếu bình thường hắn có thể sẽ không lo lắng như vậy. Vấn đề nằm ở chỗ, đây không phải là thời điểm bình thường.
Hắn hôm nay tới đây còn mang theo chuyện sư tôn giao phó, yêu cầu cùng Hồ Dương phái thương thảo. Nếu lúc này chọc giận người ta, còn nói chuyện làm sao?
Việc cần nhờ vốn dĩ chỉ có năm mươi phần trăm khả năng, người ta có thể lựa chọn không giúp. Quay đầu đệ tử bọn họ liền ở trên đất người ta nói xấu đại năng của người ta, đây không phải là ép người khác cự tuyệt sao?
Mà thoạt nhìn đang tự trách và phẫn nộ, Lâm Bình Chân trên thực tế lại đầy bụng lo lắng nên xử lý chuyện này thế nào... một lát nữa nên nói như thế nào.
Bởi vậy hắn phải nhanh chóng bái phỏng Quách chưởng môn, thừa dịp sự tình còn chưa truyền đi, chủ động ra tay, trước cho thấy rõ thái độ mới tốt.
Lâm Bình Chân lo lắng vơi đi: "Ừm." Hắn lại chuyển hướng Tạ Thạch vẫn luôn đi theo bên cạnh Ninh Hạ trầm mặc không nói hỏi: "Môn nhân vô lễ, làm Tạ tiểu hữu chê cười, mong rằng đừng để ở trong lòng." Hắn còn không quên còn có một đệ tử Hồ Dương phái thân phận không thấp ở đây.
Tạ Thạch khoát khoát tay: "Hai phái chúng ta giao hảo từ lâu, sao lại vì chút chuyện nhỏ mà sứt mẻ. Chân nhân khí độ hiên ngang, đệ tử thấy vậy rất kính phục, ta biết việc này không phải lỗi của chân nhân, không cần để bụng. Chuyện này ta sẽ bẩm báo lại với gia phụ."
Lời này của Tạ Thạch cũng có phần nể mặt Ninh Hạ, hắn nguyện ý xoay xở trước mặt Linh Triệt chân quân. Nói chuyện cũng rất có kỹ xảo, cho thấy mình cũng không trách tội Lâm Bình Chân.
Ninh Hạ: ? ? ? Meo meo meo...
Cái loại cảm giác người thông minh so chiêu này lại ập tới. Sao bạn nhỏ cũng biến thành thế này, giọng quan nói đến là có bài bản.
Vì thế hai người lại là một phen giao lưu hữu hảo, cái loại cảm giác lạnh nhạt khi ba người mới gặp cũng tiêu tan không ít, rất có bộ dáng mới quen đã thân, so với lúc mới gặp mặt thì gần gũi hơn nhiều.
Nếu cùng đi, Tạ Thạch liền đề nghị hắn dẫn đám người Ngũ Hoa phái đi đến chủ phong nơi chưởng môn ở —— Ngạo Lai phong. Hắn vừa vặn cũng có việc muốn tìm phụ thân hắn Linh Triệt chân quân.
Quách chưởng môn, hai vị chân quân, Giả Hàng cùng vị hôn phu của nàng không ở tại chỗ, còn có cái bóng của Ngũ Hoa phái đứng phía sau... chuyện cũ đủ cả, chỉ thiếu nàng, người đưa tin này. Ninh Hạ có cảm giác chuyện ngày hôm nay có lẽ liền có thể xong xuôi.
Vất vả mãi cuối cùng cũng đợi được chủ đề, Ninh Hạ không ngăn được vui mừng, có chút khẩn trương. Chuyện canh cánh trong lòng nàng rốt cuộc đã đợi được thời khắc rõ ràng. Ngày hôm nay quả thực chính là ngày may mắn.
------ "Ôi chao! Người kia là ai, trong đội ngũ chúng ta hình như không có người này. Bỗng nhiên đi theo Lâm sư thúc, ta nghe được vài câu, nàng ta hình như cũng là người của tông chúng ta."
"Không biết. Ta chưa bao giờ thấy qua nàng, hẳn không phải là đệ tử của trưởng bối nào đâu."
"Nhưng nàng xem ra tu vi rất cao, đã Trúc Cơ rồi, tuổi tác cũng nhỏ hơn chúng ta. Tinh anh như vậy ta không thể nào không có ấn tượng..."
Không biết từ khi nào, đám đệ tử Ngũ Hoa phái vừa rồi còn đắm chìm trong xấu hổ đã đổi đề tài, đối tượng bọn họ thảo luận biến thành Ninh Hạ có chút lạ mặt.
Chỉ là lúc này thanh âm nhỏ hơn nhiều, xa xa ở phía sau, đều đang đoán thân phận của Ninh Hạ.
Một danh đệ tử Trúc Cơ lớn tuổi hơn mắt mang hâm mộ: "Lâm sư thúc thật là có phúc, bên cạnh luôn vây quanh các tiên tử trẻ tuổi tài cao."
"Uy, Ngô đại đầu, ngươi ngốc à. Người phía trước kia còn không cao bằng ngực ngươi, lớn lên ngây thơ, có phải không, nhiều nhất là mười hai tuổi, tư tưởng của ngươi sao lại "ngọa tào" như vậy. Hơn nữa... ngươi thật sự hâm mộ à?" Một nữ tu cao lớn tức giận bấm một cái vào cánh tay nam tu kia, trêu đến hắn cố ý kêu la.
Sau đó đám người Ngũ Hoa phái lập tức tản ra, tránh xa đôi tình lữ cả ngày ăn dấm khô, liếc mắt đưa tình này. Mọi người nhìn đông nhìn tây, không ai thèm nhìn bọn họ.
Vương Tĩnh Toàn lặng lẽ đi phía sau, nghe đám nữ tu phía trước xì xào bàn tán Vương Tình Mỹ và Ninh Hạ, lại một lần nữa so sánh hai người, trong mắt thoáng qua một tia châm chọc.
Những kẻ không có bản lĩnh này liền thích nói huyên thuyên sau lưng người khác, thấy ngươi đi được cao liền dối trá tâng bốc. Một khi rơi xuống lập tức liền lộ ra bộ mặt tiểu nhân, dẫm đạp người khác, làm như vậy cũng có thể hơn người một bậc.
Nhìn một cái các nàng, ba khắc trước còn đang khen Vương Tình Mỹ tốt hơn Nguyên Quế Phương đâu.
Nàng cảm thấy buồn nôn đến cực điểm. Luôn có một ngày, nàng sẽ đứng trên tất cả mọi người, để cho bọn họ không thể với tới.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận