Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1321: Tụ tập (length: 8075)

Những đứa con, đứa cháu của Đệ Ngũ gia này cũng thật hiếu động. Ninh Hạ duy trì nụ cười trống rỗng nhưng không mất đi vẻ lịch sự, trông có một chút xíu dối trá. . . Nàng tự cảm thấy thế.
Nhưng mà những người này quá nhiệt tình, thật sự rất giỏi nói chuyện, luôn miệng "Lâm đạo hữu" phía trước, "Lâm sư tỷ" phía sau, ồn ào đến mức đầu óc Ninh Hạ ong ong.
Này, các vị huynh đệ, ta chỉ là một tu sĩ bình dân khốn khổ, được mọi người coi trọng như vậy cũng thật đáng sợ.
Ninh Hạ cũng không cảm thấy trên người mình có thứ gì mà bọn họ muốn.
Chỉ có điều Uẩn Mậu chân quân hiện giờ đang ở bên trong ôn chuyện với đứa cháu ruột đã lâu không gặp, bọn họ tự nhiên không tiện ở lại trong đó.
Vừa rồi Ninh Hạ vẫn luôn ở cạnh Uẩn Mậu chân quân, Đệ Ngũ Anh đối xử với nàng khác hẳn, đám đệ tử Đệ Ngũ gia này hiếu kỳ nhưng không dám mạo phạm, chỉ đành dùng ánh mắt quan sát.
Hiện tại thì khác, Ninh Hạ ở cùng một chỗ với bọn họ, Uẩn Mậu chân quân lại tạm thời không rảnh phản ứng bọn họ. Cho nên bọn họ đối với Ninh Hạ. . . Đương nhiên là dò xét rồi nói.
Nếu quay đầu lại hướng gia chủ báo cáo lại… Vậy thì sau này hãy nói.
Những con cháu thiếu niên của Đệ Ngũ gia này, chỉ riêng trải qua một ngày với các loại chuyện kinh tâm động phách, chắc hẳn cả đời khó quên.
Cùng nhau đi tới, bọn họ đều quá căng thẳng, bất luận là thân thể hay tinh thần, cũng là sau khi nhìn thấy Uẩn Mậu chân quân mới giống như tìm lại người tâm phúc, có chút chỗ giảng hòa.
Hiện tại tình huống tốt hơn, tựa hồ có chuyển biến, những trưởng bối kia cũng có hy vọng khôi phục, bọn họ mới hơi khôi phục chút ít tâm tính thiếu niên.
Đệ Ngũ Anh đối với Ninh Hạ đặc biệt như vậy, bọn họ tự nhiên đối với việc này vô cùng hiếu kỳ.
Ninh Hạ đều nhất nhất trả lời bọn họ, có thật có giả, cũng coi như thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của đám thiếu niên này. Đương nhiên, có nhiều thứ không cần thiết phải nói.
Nghe được một tiểu đệ tử dò hỏi nàng làm thế nào quen biết Uẩn Mậu chân quân, Ninh Hạ qua loa vài câu, liền vừa vặn nhìn thấy cửa phòng sát vách mở ra.
Gian phòng kia không phải là gian phòng bọn họ nói dùng để an trí những trưởng bối bị trọng thương sao?
Nhanh như vậy đã xong rồi? Ninh Hạ nhíu mày, có chút ngoài ý muốn nhìn mấy người từ bên trong đi tới, phía sau còn một chuỗi những cái đuôi nhỏ.
Đầu tiên đi ra không phải là những tiểu thiếu niên vừa rồi "mở hội" trong gian phòng kia, bất luận là tuổi tác hay thần thái đều có chút non nớt, mà là mấy thanh niên tuổi tác có vẻ còn rất trẻ, giơ tay nhấc chân tràn ngập khí thế.
Mặc dù đám người này đều thương thế chưa khỏi hẳn, quần áo không chỉnh tề, lăn một thân bùn đất, trên người cũng có những tổn thương ở mức độ khác nhau, có vẻ chật vật trước giờ chưa từng có, nhưng điều này cũng không tổn hại đến khí độ của họ. Liếc mắt nhìn qua, oa —— Xung quanh một mảnh trong nháy mắt yên tĩnh.
Ninh Hạ cảm giác được cánh tay khoác trên vai nàng ngầm chỉ chỉ xuống mặt đất, người vẫn luôn nói liên miên phía sau nàng cũng rụt lại, nơi không xa thanh âm liến thoắng, lải nhải như muốn vọt lên trời của hai kẻ ồn ào lập tức im bặt như gà… Thế giới này thật tốt đẹp.
Ninh Hạ trong lòng cảm thán, nhìn mấy vị đại lão đang thương lượng rồi quyết định đến bên này tìm hiểu tình hình, sửa sang lại ngôn từ.
Tổng cộng có ba vị nguyên anh tu sĩ cùng hai danh kim đan chân nhân, thoạt nhìn thực lực đều rất mạnh, xa xa liền có thể cảm giác được khí thế kia.
Bất quá Ninh Hạ có chút kỳ quái, dường như từ khi trận nội đấu này bắt đầu liền không thấy có tu sĩ tu vi cao dính vào… Mặc dù ở phía Ngũ Hoa phái kia nàng cũng không thấy tu sĩ cấp bậc này.
Nhưng là nàng liền kỳ quái, cư trú gia tộc đều nháo thành thế này, những đại năng kia lại còn có thể trạch trong động phủ bảo trì trung lập, cũng không biết là có cân nhắc khác hay là thật sự vô tư. Hoặc giả đối với những người này mà nói, chuyện lớn như vậy có lẽ chỉ là một màn nháo kịch? Không đáng giá ra tay?
Ninh Hạ nghĩ không thông, liền không nghĩ nữa. Dù sao việc này không có gì không tốt, nguyên anh đấu với nguyên anh, kim đan đấu với kim đan… Nếu là nội đấu, vậy thì cứ ai bản lĩnh hơn thì thắng.
Cuối cùng người cao hơn một bậc tức là người thắng của trận nội đấu này, như vậy đơn giản biết bao! Nếu nửa đường chạy đến kẻ nào đó cấp bậc hóa thần, vậy thì mọi người có phải là không nên đánh nữa?
Nói trở lại chuyện chính, mấy vị này trông có vẻ khôi phục không tệ, xem chừng hiệu quả của những đan dược kia thật sự rất tốt. Điều này cũng khiến cho Ninh Hạ có chút thèm thuồng, dù sao những thứ này đã từng ở trong túi của nàng.
Bất quá nghĩ tới Uẩn Mậu chân quân nói ngày sau sẽ bồi thường cho nàng, nàng lại bắt đầu cao hứng trở lại, lại nhặt được bảo vật.
Ninh Hạ cảm thấy vui vẻ của nàng thật đơn giản. Nếu ngày nào cũng có thể nhặt được lộc, nói không chừng không cần trú nhan đan cũng có thể vĩnh bảo thanh xuân.
Cho nên, những trưởng bối của Đệ Ngũ gia này đi qua, điều thấy được là một Ninh Hạ cười đến rạng rỡ, đang hướng bọn họ cười. Không biết còn tưởng rằng đối phương là vì bọn họ khôi phục lại mà cao hứng… Nhìn xem khuôn mặt tươi cười này, so với đám đồ ngốc phía sau bọn họ còn dễ làm người ta vui vẻ hơn.
Sự thật, ở một trình độ nào đó mà nói, Ninh Hạ đích xác đang vì bọn họ khỏi hẳn mà cao hứng… Chẳng qua nàng chỉ đang cao hứng vì hiệu quả đan dược tốt mà thôi.
Bọn họ vừa rồi đã thông qua miệng những đứa con của mình mà biết được tình huống đại khái.
Ân, nói thế nào nhỉ… Chuyện Trọng Tử chân nhân làm ra nằm trong dự kiến, bọn họ một chút cũng không ngoài ý muốn. Bọn họ không giống lứa tuổi trẻ bị mông tại cổ lí, là biết một ít nội tình, nghe được những chuyện bực mình này, lập tức liền điều tiết ổn thỏa.
Chỉ cần người còn sống, tự nhiên sẽ có biện pháp. Bọn họ trải qua mưa gió, bất cứ tai nạn gì cũng không thể đánh gục được bọn họ.
Bất quá bọn họ có chút hiếu kỳ với cô gái mà đám con nít nhắc tới trong miệng.
Chưa bao giờ thấy qua nữ tu này? Tại tình thế nguy hiểm như vậy, gia chủ lại vẫn để cho nàng lẫn vào trong nội sự của tộc?
Bọn họ khác với những tử đệ trẻ tuổi của Đệ Ngũ gia, lập tức liền ngửi ra chút ý vị không giống nhau. Có lẽ vị này có quan hệ với chuyện lần này?
Đệ Ngũ Anh cũng không rảnh quản tình huống bên này, vừa lúc có thể dò hỏi đối phương một phen.
Trong lòng đã có tính toán, Di Hòa chân quân khóe miệng mỉm cười tiến lên một bước nghênh đón.
Ninh Hạ hướng mấy vị trưởng bối Đệ Ngũ gia quy củ hành lễ.
Mặc dù nhân vì Đệ Ngũ Đức Sinh cùng những chuyện mấy ngày nay mà sinh ra khúc mắc trong lòng đối với Đệ Ngũ gia, nhưng mà không phải mỗi người trong đầu đều như vậy, Ninh Hạ không phải người "giận cá chém thớt". Lại nói, "địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu", đám người này hiển nhiên cũng có thể làm minh hữu của nàng.
Mọi người ngồi xuống trò chuyện thật tốt chẳng phải hơn sao? Động đao động thương có gì tốt?
Một kẻ cười đến vô cùng dối trá, một đám cười đến tâm có tính toán, hai phe nhân mã lại còn rất ăn ý.
Trái lại một đám tiểu thiếu gia đơn thuần bên cạnh lại đều cảm thấy có chút lạnh lẽo. Chẳng lẽ là do kinh sợ một đêm bị phong tà nhập thể?
Những người này cũng rất dễ đối phó, bọn họ muốn biết cái gì, có thể nói, Ninh Hạ liền chọn chút cùng bọn họ nói một trận.
Bọn họ không giống những tu sĩ thiếu niên kia, có những chuyện chỉ nói một nửa là đã đoán ra chuyện khác, thậm chí cả chuyện mà nàng cảm thấy không thể nói, người ta cũng có chút hiểu rõ, vẻ mặt như đã đoán ra được gì đó.
Quả nhiên là những con cáo già. Ninh Hạ cảm thấy lần này nàng đã tính sai, lúc bắt đầu đáng lẽ phải giả bộ ngây ngốc mới đúng. Trời mới biết những kẻ này hỏi han, có thể lột sạch sẽ hết thảy bí mật của nàng không?
Uẩn Mậu chân quân khi nào mới có thể kết thúc nói chuyện a? ! Ninh Hạ trong lòng âm thầm kêu khổ, một bên còn phải duy trì nụ cười sắp đông cứng trên khóe miệng.
(hết chương này) . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận