Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 548: Khen thưởng (length: 8190)

Chương 548: Khen thưởng
Ngày đầu tiên nói là khai mạc, trên thực tế chỉ có hai khâu, báo danh và rút thăm. Sau đó ngày mai sẽ dựa theo thứ tự các số mà tiến hành giao đấu.
Thi đấu áp dụng hình thức trực tiếp tấn cấp. Mỗi người đều chỉ có một lần cơ hội, một lần thất bại liền không có lần sau, cho nên không được phép có một tia khinh thường nào.
Nói cách khác, hai người đối chiến, một bên thắng lợi liền có thể tấn cấp trận tiếp theo. Tất cả giao đấu đều là bốc thăm tại chỗ, mỗi ngày cố gắng hoàn thành càng nhiều giao đấu càng tốt, sau đó nhiều nhất là trong vòng bảy ngày hoàn thành tất cả các trận đấu loại, chọn ra ba vị trí đầu.
Nghỉ ngơi một ngày, vào ngày thứ chín, ba vị trí đầu sẽ quyết đấu, chọn ra người chiến thắng cuối cùng của lần thịnh điển này.
Thứ hạng khác nhau có thể nhận được ban thưởng với mức độ khác nhau, hoặc linh đan hoặc công pháp hoặc pháp khí, đều là những vật không tầm thường. Đương nhiên thứ tự càng cao, thu hoạch được khen thưởng lại càng tốt, đây là điều chắc chắn.
Trong đó lấy ba vị trí đầu địa vị càng nổi bật, cũng không biết có bao nhiêu người là chạy đến đây vì mục đích này. Tất cả mọi người đều dốc hết sức hướng ba vị trí đầu mà bò lên.
Trong mắt bọn họ, chỉ cần tại lần thịnh điển này thu hoạch được ba vị trí đầu, tiền đồ cả đời này của bọn họ cũng không cần phải lo. Nhất định có thể đứng cao nhìn xa, kiến công lập nghiệp.
Đây là kinh nghiệm bọn họ đúc kết được từ những lần trước.
Luận kiếm thi đấu là thịnh điển của Phù Vân đảo, tất cả mọi người đều biết đến. Mặc dù toàn bộ thịnh điển đều là do Tham Lang Giản giám thị, từ đánh giá trọng tài, cho đến duy trì trật tự đệ tử, đều là đệ tử của Tham Lang Giản.
Nhưng tổ chức luận kiếm thi đấu lại không phải Tham Lang Giản, mà là chủ nhân chân chính của bọn họ, Hồng Cơ phu nhân, cũng chính là đảo chủ trực tiếp đứng ra tổ chức thi đấu.
Vị đảo chủ này bọn họ thấy được cực ít, hiểu cũng ít, có thể nói ngoại trừ thân vệ Tham Lang Giản của nàng, những người khác không hay gặp qua vị nhân vật trong truyền thuyết này.
Cho nên lần này nghe được một người trong truyền thuyết như vậy sẽ có mặt tại luận kiếm thi đấu, "quần chúng hóng hớt" của Phù Vân đảo đều giật nảy cả mình. Không nghĩ tới một cuộc luận kiếm thi đấu không có gì khác biệt so với trước kia lại có thể mời đến được vị đại thần như vậy.
Có chút người thông minh lập tức liền đoán được, Hồng Cơ phu nhân tham dự thi đấu, đại khái là có liên quan đến trận dị động ở Phù Vân đảo này.
Cho nên một số kẻ vụng trộm cất giấu ác ý đều cảm thấy thập phần bất an đối với chuyện này. Nhưng lại không nói rõ được là lạ ở chỗ nào, cũng chỉ đành dằn xuống, tùy cơ ứng biến.
Hơn nữa bọn họ đều là chạy theo danh lợi mà tới, coi như nhìn ra không đúng, cũng không đến mức bởi vì một chút lo lắng vu vơ liền từ bỏ chỗ tốt đã đến tay.
Vị Hồng Cơ phu nhân này mặc dù thần bí, nhưng nàng vẫn luôn cẩn thủ trách nhiệm đảo chủ của mình. Ngàn năm vạn năm qua vẫn luôn trấn áp mảnh đất này, bảo vệ an nguy của tu sĩ một phương, bởi vậy nhiều năm như vậy Phù Vân đảo đều bình an, chưa từng xảy ra nhiễu loạn.
Hơn nữa nàng còn có một công tích, đó chính là thành lập thể chế luận kiếm thi đấu này. Nghe nói thịnh điển này chính là do Hồng Cơ phu nhân đưa ra và xây dựng, từ khi nàng kế nhiệm vị trí đảo chủ, xây dựng lần thứ nhất, liền chưa hề gián đoạn, mưa gió không đổi.
Sau đó dần dần trở thành hoạt động lớn nhất của Phù Vân đảo. Mỗi một lần tổ chức đều là muôn người đổ xô ra đường.
Các loại ban thưởng đều là từ trong kho riêng của đảo chủ, cho dù là phần thưởng an ủi bị đào thải ở tầng thấp nhất đều là đồ tốt hiếm có trên đảo. Xếp hạng càng cao, phần thưởng lại càng tốt.
Cho nên tất cả mọi người đối với luận kiếm thi đấu đều chạy theo như vịt. Ngoại trừ việc muốn xông ra danh hào, còn muốn tranh thủ những tiên gia bảo vật trân quý kia. Bị rất nhiều hạng người vô danh coi là cơ hội có thể vượt long môn, khát vọng hóa rồng.
Bọn họ cũng không biết vị Hồng Cơ phu nhân này vì những người nào, có thể có được số lượng tiên bảo khổng lồ như vậy, còn hào phóng đúng giờ định lượng ban bố cho cư dân của mình. Điều này làm cho bọn hắn thập phần hoài nghi những đồ vật này có khả năng chỉ là phế liệu trong tay vị đại nhân vật này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hơn nữa trong tay còn có đồ tốt hơn.
Đương nhiên ý nghĩ đáng sợ này không ai dám nói ra, cũng không ai dám truy đến cùng, đều chôn ở trong bụng, ngầm hiểu là được. Chỉ là trong lòng nghĩ như thế nào thì cũng chỉ có chính bọn họ mới biết.
Mà việc Hồng Cơ phu nhân đích thân tham dự lần thi đấu này cũng cho bọn hắn một tín hiệu, hơn nữa còn là tín hiệu tốt. Đó chính là lần luận kiếm thi đấu này nhất định rất không bình thường.
Dù sao ở những lần thi đấu trước, Hồng Cơ phu nhân đều chỉ tọa trấn trong lều của Tham Lang Giản. Nghe nói cuối cùng chỉ có người chiến thắng mới may mắn được gặp nàng một lần. Còn chưa từng xuất hiện qua tình huống đích thân tọa trấn hội trường như lúc này.
Điều này làm cho tất cả người dự thi đều kích động không thôi. Thứ nhất bọn họ lần này đều may mắn có thể thấy được vị nhân vật truyền kỳ thần long thấy đầu không thấy đuôi này, thứ hai có lẽ lần luận kiếm thi đấu này sẽ mang đến cho bọn họ cơ duyên lớn hơn.
Dù sao Hồng Cơ phu nhân không lên sân khấu, ban thưởng cơ duyên đã phong phú như vậy, vậy lần này có khả năng sẽ ban xuống khen thưởng lớn hơn. Bọn họ không thể nào biết được, nhưng trong lòng đều đang âm thầm suy đoán.
Ninh Hạ mặc dù không có cách nào tham gia thi đấu, nhưng trước đó Hồng Cơ phu nhân đã ban xuống một môn kiếm pháp, nhìn qua phẩm cấp cũng không thấp. Lại có hảo hữu lưu lại kiếm bàng thân, chuyến đi bí cảnh này của Ninh Hạ cũng không uổng công. Chỉ là. . . Cái giá phải trả có chút lớn mà thôi.
Cho nên nhìn những người dự thi trước mắt đang lộ vẻ cuồng nhiệt, trong lòng Ninh Hạ dâng lên một tia cảm giác thoải mái kỳ diệu. Tốt a, chính là loại cảm giác tất cả mọi người đang đi học, chỉ có ta có thể nghỉ ngơi sung sướng này.
Trên thực tế cũng không có gì đáng để cao hứng. Cũng không biết ai lỗ vốn. Dù sao những người này cũng không có ai giống như nàng bị cường nhân dùng kiếm chém, lại bị cưỡng ép bắt đi, trở về liền bệnh nặng một trận.
Quá trình đầy đủ trầm bổng chập trùng, đều là máu chó!
Nếu có thể Ninh Hạ càng muốn lựa chọn giống như những người này, cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết, đứng ở chỗ này lòng tràn đầy chờ mong luận kiếm thi đấu. Có lẽ như vậy, Trọng Hoàn có thể đến hiện tại vẫn còn khỏe mạnh ở đây cùng nàng nói chuyện phiếm, mà không phải cứ như vậy mất đi sinh mệnh trẻ tuổi của hắn.
Hảo a, là nàng nghĩ nhiều. Kỳ thật từ vừa mới bắt đầu nàng liền đã lẫn vào vũng nước đục này. Từ khoảnh khắc nàng cứu được Trọng Hoàn, hết thảy liền đã được định sẵn. Vô luận như thế nào, nàng đều bị cuốn vào đống chuyện rắc rối này.
Cho nên những giả thiết này cũng chỉ có thể ngẫm lại, an ủi chính mình một chút. Dù sao bất kể thế nào, sự tình đã thành kết cục, bi kịch đã ủ thành, không phải sao?
Tiếp đó nàng chỉ cần lau sạch mắt, đứng ngoài quan sát hai phe đánh cờ. Tận mắt chứng kiến kết cục cuối cùng là như thế nào là tốt rồi.
"Ai, thật khó a."
"Cái gì khó?" Lang Tam ở phía trước nghe được Ninh Hạ không tự chủ được phát ra tiếng cảm thán, không rõ nghi ngờ nói.
"Ta là nói muốn tại đại điển lần này trổ hết tài năng thật sự là khó. Dù sao nhiều người như vậy, có thể chen vào ba vị trí đầu quả thật là những người lợi hại cực điểm. Cũng không biết sẽ là nhân vật lợi hại nhà nào." Ninh Hạ cảm thán nói.
"Ha ha ha, Ninh đạo hữu cũng thấy tâm động đi. Nhiều thiếu niên anh tài như vậy, không cách nào tới luận bàn thật là đáng tiếc. Bất quá vẫn là thân thể quan trọng hơn a." Đối phương có vẻ như hiểu lầm, nói một đoạn như vậy, rất có ý an ủi.
Ninh Hạ cười cười không nói gì. Bất quá đại khái cũng chỉ có nàng biết, chính mình cũng không có cảm thấy thất lạc hay đáng tiếc gì. Nói thật, ngay tại lúc này cho nàng một thanh kiếm cũng không biết làm thế nào, bởi vì trước đó nàng đều không phải dùng kiếm.
Đương nhiên, sau này sẽ dùng.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận