Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 198: Phượng hoàng phiên ngoại (length: 7612)

Chương 198: Phượng hoàng phiên ngoại (thượng)
Ta là một đầu phượng hoàng, sinh ra trong một chủng quần truyền kỳ.
Giống như thế nhân suy đoán, tộc đàn của ta đích xác có uy năng kinh thiên động địa, có thể dời non lấp biển, lên trời xuống biển đều không là vấn đề, là chủng tộc vĩ đại nhất trên đời.
Ngoại trừ ta ——
Ta sinh ra vào mùa đông, mùa đông lạnh nhất trong rất nhiều năm, cũng giống như hơn nửa cuộc đời ta. Gia tộc của ta là một nhánh lớn của Phượng Hoàng tộc, giàu có mà tôn quý.
Mà ta lại là tồn tại đê đẳng nhất trong Phượng Hoàng tộc —— bạch tử. Thân thể trời sinh ốm yếu, toàn thân trắng như tuyết, lông vũ nhỏ bé yếu ớt, thậm chí ngay cả truyền thừa mà mỗi con phượng hoàng đều có cũng không có.
Bởi vì ta, phụ thân, mẫu thân và gia tộc của ta trở thành trò cười trong lãnh địa phượng hoàng. Những kẻ đó chế giễu tất cả mọi thứ của ta, móng vuốt mềm yếu vô lực, lông vũ trắng phau, dáng người lởm chởm. Ngay cả người hầu cũng dám chế giễu ta trước mặt.
Ta cũng thật may mắn, có một đôi cha mẹ tốt nhất thế giới, họ chưa từng để ý đến sự xấu xí của ta, từng li từng tí yêu mến ta.
Ta, một tồn tại ti tiện như vậy, lại sống hạnh phúc hơn vô số người. Ta đã rất thỏa mãn.
Ta cũng có một đám tộc nhân rất tốt. Mặc dù trong số họ cũng có người bất mãn với ta, nhưng ít nhất họ chấp nhận sự tồn tại của ta.
Nhị thúc rất ít nói chuyện, cũng chưa từng can thiệp vào chuyện của đám tiểu bối. Có đôi khi trông thấy ta bị người khác khi dễ, hắn sẽ lặng lẽ đỡ ta dậy, không hề răn dạy, cũng không có dạy bảo. Nhưng tay hắn thật ấm áp, thật ấm áp.
Ta thích hắn sờ tóc ta, yêu thích hắn tặng đồ chơi tinh xảo, yêu thích tấm lưng rộng lớn của hắn, cũng yêu thích dáng vẻ chói lọi, trôi chảy khi hắn ở nguyên hình. Cái đuôi dài kia thật là đẹp.
Ta cũng có chút yêu thích Tam thúc thúc, mặc dù hắn rất xấu, hơn nữa vẫn luôn không thích ta, còn luôn mắng ta. Nhưng hắn là người bao che nhất, mỗi người khi dễ ta đều bị hắn lặng lẽ ghi vào sổ nhỏ, những người này sau đó đều bị thu thập rất thảm.
Bất quá hắn vẫn rất xấu. Có vài lần, hắn bị ta chặn ở góc tường, bóp cổ ta, dùng mấy lần sức lực cũng không thành công. Kỳ thật ta biết hắn không phải thật tâm muốn giết ta, đừng cho là ta không biết, hắn bóp cổ ta mà tay còn đang run rẩy liều mạng.
Chính là một con chim khẩu thị tâm phi, chưa từng thẳng thắn tâm ý của mình.
Người ta cực kỳ yêu thích chính là thái ông của ta. Hắn là con chim chóc tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất trên thế giới. Hắn có được bộ lông vũ xinh đẹp nhất trong tộc, dáng người ưu nhã còn có thực lực cường đại, là thần chim phượng hoàng chân chính.
Người cường đại hoàn mỹ như vậy lại hết sức yêu thương ta, yêu thương ta - một bạch tử ti tiện như bùn, vừa sợ hãi không chịu nổi, lại ngọt ngào không chịu nổi.
Hắn đối với ta vô cùng tốt. Đôi mắt hắn ẩn chứa vô số tình cảm lộng lẫy, lại có tấm lòng rộng lớn như hư không.
Hắn tận tâm dạy bảo ta vô số tri thức như bảo tàng, kể cho ta nghe những câu chuyện xưa cũ kỹ thuộc về thời xa xưa. Hắn yêu ta như ta yêu hắn vậy.
Ta nghĩ, a ông hắn nhất định là con chim vĩ đại nhất thế giới.
Cho nên, cứ việc ta có thân phận trơ trẽn nhất trong đám tộc nhân, nhưng tuổi thơ cũng trôi qua an khang.
Tuổi thơ mãi mãi cũng là hạnh phúc nhất. Mà tuổi thơ của ta cuối cùng rồi sẽ rời đi. Sau đó đều chỉ là trời đông giá rét.
Đám tộc nhân cùng thế hệ ngày ngày lớn lên, trưởng thành, trở thành trợ lực không thể khinh thị trong tộc. Họ bắt đầu có tư cách, bộc lộ dã tâm, thế tất phải làm ra thành tựu lớn hơn so với trưởng bối.
Mà một kẻ dị loại như ta liền trở nên dễ thấy. Ta đã không tốt, cũng không xuất sắc, chỉ có gia thế, lại thân phận ti tiện. Họ xem thường ta, vũ nhục ta, cao cao tại thượng chà đạp ta.
Nhưng ta vô lực phản kháng.
Người nhà ta không thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Ta cũng không có mặt mũi cầu xin người nhà ra mặt cho ta, để cho họ phải hổ thẹn. Chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Kẻ mạnh có thể chi phối kẻ yếu. Đây là quy tắc.
Ta yếu ớt như vậy, trở thành công cụ phát tiết của tất cả mọi người. Họ làm trầm trọng thêm, ngày qua ngày tiến hành hoạt động này.
Toàn thân đều là vết thương, lông vũ màu trắng dính máu, những chỗ lông vũ bị đứt gãy... Vết tích ngày càng nghiêm trọng làm sao có thể giấu giếm được người nhà của ta.
Nhưng bọn hắn cũng không hỏi, không nói gì, phảng phất như không biết ta gặp phải chuyện gì mà đối đãi với ta.
Ta không thèm để ý, chỉ cần có người nhà là tốt rồi, chỉ cần có được tình yêu của họ...
Khi ta lại một lần nữa mang theo vết thương rách nát trở về, mẫu thân ta rốt cuộc nhịn không được. Nàng ôm ta rên rỉ, khóc đến không kiềm chế được.
Nàng nói nàng cực kỳ đau lòng. Không còn yêu cầu ta kết giao bằng hữu, không cần ta kiên cường, không cần ta mạnh lên. Nàng đang khóc, mẫu thân nàng cầu xin ta đừng ra khỏi cửa nữa.
Không sao cả. Ta sẽ không ra khỏi cửa, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân.
Ta đáp ứng. Mẫu thân rất cao hứng ôm ta, ta cũng rất cao hứng, bởi vì mẫu thân cười.
Những ngày ở trong nhà thật nhàm chán. Mặc dù những kẻ đó sẽ khi dễ ta, nhưng ít ra còn có thể nghe ngóng tin tức bên ngoài.
Mà bây giờ cũng chỉ có ta. Chỉ có một mình ta. Yên tĩnh đáng sợ.
A ông gần đây bận rộn nhiều việc, bận rộn nhiều việc. Ta đi động phủ của hắn đều không tìm thấy người.
Nhị thúc và Tam thúc gần đây nhìn ta bằng ánh mắt cũng rất kỳ quái, hỗn tạp cảm xúc phức tạp giữa không vui và vui mừng.
Bọn họ dường như đều bận rộn nhiều việc. Không có ai rảnh rỗi để ý đến ta.
Có một ngày, khi ta ăn không ngồi rồi, ngồi xổm trên cây ngô đồng ngẩn người, có chim tới tìm ta.
Hắn là một con chim phượng xinh đẹp. Lông vũ ngũ sắc rực rỡ, dáng người mạnh mẽ, hắn rất cao ngạo cũng rất cường đại. Hắn là con chim chóc mà ta vẫn luôn vô cùng ước mơ. Ta đã từng nghĩ muốn làm bạn với hắn.
Hắn đi đến dưới tàng cây, mỉm cười với ta, huyễn hoặc đến mức ta choáng váng đầu óc.
Hắn bảo ta nhảy xuống, nói là sẽ đỡ lấy ta.
Lá ngô đồng bay lả tả, ta rơi vào trong ngực hắn. Ta ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, thanh nhã xa xăm, giống như hắn vậy.
Giây phút đó ta nghe được âm thanh hoa nở.
Hắn nói với ta ba ngày sau giờ Hợi, trên Nguyệt Quang sơn có một cái ao. Tắm trong đó có thể phản tổ, trở thành phượng hoàng thần chim chân chính, khôi phục vinh quang của tổ tiên.
Hắn nói cái ao này mỗi cái luân hồi chỉ có thể tinh lọc một người, ba trăm năm là một luân hồi.
Hắn nói ta là bạch tử, so với hắn càng cần cơ hội này hơn, cho nên đặc biệt nhường cơ hội này cho ta.
Hắn nói hắn thích ta.
Ta quá trẻ, tham niệm làm cho đầu óc ta mê muội.
Cuối cùng ta đã đi.
Vì người nhà ta không bị chế giễu, vì gia tộc ta kiêu ngạo, vì chính ta, vì... hắn, ba ngày sau giờ Hợi, ta đi Nguyệt Quang sơn. Đi hướng bắt đầu tuyệt vọng của ta, đi hướng vận mệnh ta không cách nào trốn tránh.
Khi đó ta cao hứng biết bao nhiêu, về sau liền có bấy nhiêu tuyệt vọng.
Thừa dịp bóng đêm, ta đi vào nơi bí địa này.
Ánh trăng gió mát, bóng đêm sâu thẳm, cái ao nghe nói có thể phản tổ dưới ánh trăng tỏa ra một loại cảm giác thiêng liêng thần thánh.
Nhờ cơn gió nhẹ buổi tối, đầu óc ta tỉnh táo lại một chút, làm ta bắt đầu suy nghĩ về một vài chuyện.
Ta do dự nửa ngày, cuối cùng thu hồi nửa bước chân đã bước ra, xoay người, muốn rời khỏi nơi này.
Đột nhiên, phía sau một cỗ cự lực hung hăng đẩy ta một cái. Một cái lảo đảo, ta rơi xuống trong ao.
A ——
Trong gió truyền đến tiếng thét chói tai thê lương của ai đó, tràn ngập tuyệt vọng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận