Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 50: Hàng không đối bản (length: 6217)

**Chương 50: Hàng không đối bản**
Do trận pháp truyền thừa không trọn vẹn, nên mỗi trận pháp đều càng đáng quý, các đại gia tộc cũng giống như cự long canh giữ tài sản, ôm khư khư trận pháp trong tay, không tùy tiện tiết lộ ra ngoài.
Trận pháp có công dụng cực lớn, không nói đến công dụng của trận pháp công kích và trận pháp phòng ngự, chỉ riêng loại trận pháp phụ trợ phổ thông cũng có thể mang đến tiện lợi không nhỏ cho môn phái. Cho nên trận pháp sư là nhân vật tất không thể thiếu tại tu chân giới – cho dù con đường này đã suy tàn từ lâu.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể học trận pháp, ngưỡng cửa học trận pháp cao không tưởng. Trước đó đã nói, tiêu chuẩn khảo hạch của Trận Pháp đường là tinh thần lực và cảm giác lực xuất sắc, cũng chính là thiên phú về phương diện thần hồn.
Thiên phú thần hồn so với tư chất thân thể càng khó có hơn. Chỉ là tu chân giới ít có công pháp hoặc thuật pháp loại tinh thần, tu sĩ thường bỏ qua nó. Nhưng không thể bảo là hoàn toàn vô dụng, loại thiên phú này thể hiện rõ ở một số nhóm người đặc thù.
Mà tu sĩ có thể trở thành luyện đan sư, chế phù sư... hay trận pháp sư, đều là người có thiên tư xuất chúng về phương diện này. May mà thần hồn tư chất của Ninh Tiểu Hạ không tệ, học trận pháp không tính là quá khó khăn, phải biết nàng là người đầu tiên có thể bố trí thành công tụ linh trận đấy.
Truyền thừa và tư chất, muốn trở thành trận pháp sư, cả hai thiếu một thứ cũng không được. Cho nên vùng đông nam thùy, trận pháp sư có chút thành tích có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ninh Hạ may mắn, không cần phải bôn ba tìm kiếm trận pháp như những người cầu đạo trận pháp khác. Trận Pháp đường nàng gia nhập có truyền thừa do tổ sư để lại, tuy vẫn là truyền thừa không trọn vẹn, nhưng so với những người cầu học khác đã tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, truyền thừa trận pháp trong tay nàng là hoàn chỉnh, chỉ là không thể tùy tiện lấy ra, nếu không nàng có thể trực tiếp "gặp lại" thế giới này. Nàng muốn thoải mái lấy ra, chỉ có thể chờ tu vi cao lên hoặc có cơ hội đến Trung Thổ đại lục, nơi nghe đồn có truyền thừa hoàn chỉnh, thì mới có khả năng này.
Ninh Hạ thở dài thườn thượt, thế đạo này quá nguy hiểm, cao điệu c·h·ế·t mau, điệu thấp cũng c·h·ế·t nhanh không kém. Nàng nên định vị trí thế nào cho mình để đặt chân trong tông môn, lại nên nắm chắc độ lượng ra sao?
Trước kia nàng còn cảm thấy làm người ở xã hội hiện đại khó, nhưng ít ra xã hội pháp trị, sẽ không vì một lời không hợp mà muốn mạng người, hiện tại ở tu chân giới thật là thân bất do kỷ.
Ninh Hạ mang nỗi lo lắng về vận mệnh khó dò của mình, vừa nghe cơ sở chương trình học trận pháp.
Nói tóm lại, hôm nay cả ngày đều không được nghe nội dung thực chất liên quan tới trận pháp, ngược lại là liên quan tới tình cảnh hiểm trở của trận pháp sư thì nghe được một bụng, coi như không thêm cho Ninh Hạ chút lo lắng.
Sao nhân vật chính nhà người ta học luyện đan không có nhiều chuyện phiền toái như vậy, đến lượt mình phải che giấu mà học, thật là "tâm tắc bỏ vào a". Nàng cảm khái mình quả nhiên là người qua đường Giáp, không thể nghĩ nhiều a.
Có trải nghiệm ngày thứ nhất, Ninh Hạ cũng không ôm quá nhiều hy vọng với việc truyền thụ kiến thức căn bản tiếp theo. Người ta đã nói truyền thừa trận pháp khó có được, làm sao có thể tùy tiện cho người khác học được, nhất là những người mới gia nhập còn chưa có cảm giác thân thuộc như bọn họ.
Người hiện đại như Ninh Hạ hiểu rõ đạo lý "Dạy hết cho đệ tử không cơm ăn", thấy quá nhiều thảm kịch "qua sông rút cầu", rất hiểu nỗi lo của Trận Pháp đường, đương nhiên không quá thất vọng.
Quả nhiên, những gì Minh Kính chân nhân truyền thụ sau đó không ngoài dự liệu, đều là những thứ râu ria r·a·, trận đồ gì đó đừng có mơ.
May mà đã chuẩn bị tâm lý, Ninh Hạ còn đĩnh "tự giải trí". Nàng rất thỏa mãn, vì Minh Kính chân nhân đặc biệt giảng dạy kỹ xảo phát ra linh lực. Nàng đã buồn rầu về việc phát ra linh lực từ lâu, trước đó cũng vì vấn đề này mà khắc trận phù bị nhiễu loạn lớn, may mắn không có việc gì.
Nhưng đến giờ nàng vẫn sử dụng phương thức phát ra linh lực thô ráp này, mỗi lần lãng phí rất nhiều linh lực. Việc truyền thụ này của Minh Kính chân nhân đã giúp đỡ nàng rất nhiều.
Ngày thứ ba, Ninh Hạ có thu hoạch mới, nàng mới biết được cấm chế cũng là nhánh của trận pháp. Mà trước đó, ký hiệu do người giữ cửa của Luyện Công các làm trên túi trữ vật chính là cấm chế, mà cửa lớn chỗ ở cũng tồn tại một tầng cấm chế đặc thù... Chẳng trách trước đó thấy ký hiệu cấu thành từ linh lực kia quen mắt như vậy.
Nói một cách nghiêm chỉnh, cấm chế và trận pháp coi như là đồng nguyên. Bất quá, so với trận pháp có công dụng rộng lớn, thì hiệu dụng của cấm chế tương đối hẹp, đều dùng làm cấm hoặc hạn chế. Nhưng bất kể là cấm chế hay trận pháp, nếu phân chia theo công dụng, có thể chia thành loại công kích, phòng ngự và phụ trợ.
Hiện tại, truyền thừa trận pháp lưu truyền ở vùng đông nam thùy lấy cấm chế làm chủ, rất ít trận pháp cỡ lớn. Đừng nói trận pháp công kích như mê trận, ngay cả tụ linh trận mà Ninh Hạ từng cho là bình thường cũng ít lưu truyền.
Tất cả trận pháp sư ở đại lục này đều thủ giữ trận đồ chắp vá trong tay để sống qua ngày, chỉ cần am hiểu mấy trận pháp đặc thù liền có thể xưng là trận pháp sư.
Theo một ý nghĩa nào đó, thành công bố trí ra tụ linh trận, Ninh Hạ đã được xem là một trận pháp sư. Nếu nàng để lộ trận pháp ra trước mặt người khác, sẽ có vô số người đến cửa cầu nàng bày trận. Đương nhiên, chỉ cần nàng dám, vì càng nhiều người sẽ lựa chọn cướp đoạt trận đồ của nàng, đến lúc đó tông môn chính là mãnh thú đầu tiên lộ ra nanh vuốt.
Mà loại tiểu thái điểu (chim non) chưa trúc cơ như nàng, tông môn đương nhiên sẽ không lo lắng, nói không chừng sẽ trực tiếp ép buộc nàng giao ra. Không có thế lực bảo hộ, Ninh Hạ không dám mạo hiểm như vậy.
(Bản chương hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận