Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 330: Khởi sự (length: 7944)

**Chương 330: Khởi sự (hai mươi)**
"Không có gì. Ta chỉ là làm cho hắn một chút cải tạo nho nhỏ, làm hắn càng nghe lời hơn mà thôi. Ngươi xem..." Tần Minh làm một cái thủ thế, ánh bạc hơi lóe lên, Hàn Việt đang nằm trên mặt đất đột nhiên bay lên, sau đó lại hung ác rơi xuống.
Âm thanh va chạm thật mạnh đập vào tim Quách Nghê, khiến nàng sợ hãi kinh hoàng.
"Ngươi..." Biến thái à. Ninh Hạ nhíu mày.
"Vì cái gì?" Ngay cả Ninh Hạ không quen thuộc Hàn Việt còn như vậy, huống chi là người thân cận như Quách Nghê, khi hỏi ra nghi vấn này, môi nàng đều run rẩy, giọng nói mơ hồ.
"Vì cái gì muốn đối xử với hắn như vậy? Hắn không làm gì sai. Hắn vì huynh đệ các ngươi phục vụ nhiều năm như vậy. Các ngươi không có lương tâm sao?"
"Không có vì cái gì cả." Hắn mặt mày tùy ý, giống như đang bình luận một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể: "Ta chỉ muốn làm như vậy."
"Giữa ta và Hàn Việt, chưa từng tồn tại những thứ tình cảm vô vị đó. Từ trước đến giờ đều là một cuộc giao dịch."
"Còn về nội dung giao dịch... Ha ha, tiểu nữ hài nhi, ngươi thông minh như vậy, còn không biết nam nhân này đã làm giao dịch gì với ta sao?"
Con ngươi Quách Nghê co rút lại, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hồn hộp... Là hồn hộp!
Đối diện với ánh mắt kinh hãi của Quách Nghê, khóe miệng hắn cong lên một tia cười lạnh: "Xem ra ngươi đã đoán được."
"Hắn muốn lấy lại đồ vật, ta tự nhiên muốn trả cho hắn, đây là nội dung giao dịch. Nhưng đồ của ta không dễ dàng lấy đi như vậy, nên giữ hắn lại giúp một chút việc nhỏ."
"Thật ngại quá, đã dọa sợ Quách gia muội tử."
"Kẻ hèn này còn phải cảm tạ hắn lúc trước đã chiếu cố xá đệ, bất quá đệ đệ của ta hình như không quá thích hắn."
Nghe đến đây, Ninh Hạ lạnh cả sống lưng. Không biết vì cái gì, nàng cảm thấy câu nói sau cùng trong một tràng dài này mới thật sự là lý do.
Tần Minh hại Hàn Việt, cũng là bởi vì Đông Phương Bất Thức không thích hắn.
Điên rồi, thật sự điên rồi.
Trò ngược đãi vẫn còn tiếp tục. "Con rối người" Hàn Việt bị khống chế không có ý thức bị đập lên đập xuống, xương sống, cổ, tứ chi đều bị tổn hại ở những mức độ khác nhau. Thân hình này nhìn mềm oặt, nếu có ý thức, người này cho dù là hoạt tử nhân, sợ là cũng không sống lâu.
Ác ma!
Ninh Hạ ở gần đó có thể nghe rõ ràng, tiếng thét chói tai từ trong cổ họng cô gái kia, như bị ép hết không khí trong lồng ngực, tuy không lớn nhưng mang theo nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng tột cùng, làm người ta kinh hãi cực kỳ.
Lúc này, động tác của Ninh Hạ nhanh hơn đại não, ba bước thành hai bước tiến lên, ý đồ kéo Quách Nghê trở về.
Nhưng lại bị đối phương ngăn trở.
"Buông ra." Thanh âm Quách Nghê rất lạnh, có lẽ cũng giống như tâm trạng của nàng lúc này, hơi run rẩy, thanh âm nặng nề.
Ninh Hạ lúc này cũng không quan tâm mình có bá đạo hay không, không nghe đối phương, gắng sức kéo người trở về.
Nói đùa. Dù ai cũng biết hiện tại tiến lên chẳng khác nào chịu chết. Cho dù bị Quách Nghê oán trách cũng phải làm vậy, cứ coi như nàng ích kỷ thôi. Ít nhất nàng không muốn nhìn bạn bè phải chịu chết một cách biệt khuất như vậy.
Ninh Hạ bên này lo liệu chuyện của Quách Nghê, nhưng phần lớn thời gian đều chú ý đến kẻ cầm đầu, Tần Minh. Dù nàng cảm thấy với tính cách của đối phương sẽ không làm ra hành vi đánh lén, Ninh Tiểu Hạ vẫn không dám lơ là.
Kỳ thật theo quan sát của nàng, người này kiêu ngạo tự phụ, bảo thủ, nếu trêu chọc hắn, liền phải trả lại gấp bội. Loại người báo thù này sợ là không biết thành thành thật thật đánh giết, mà chỉ sợ còn thao thao bất tuyệt một hồi lâu.
Đợi cho nói hết, chơi chán, mới lộ ra nanh vuốt, làm nhục địch nhân đến chết. Chẳng phải giống mèo sao? Mèo rất thích chơi đùa với chuột như vậy.
Đáng tiếc Ninh Hạ không phải là chuột, nàng cũng sẽ không tùy ý để đối phương bày bố.
Trên thực tế, Ninh Hạ đến bây giờ vẫn không thể hiểu rõ logic đánh nhau của thế giới này. Bất kể là kẻ yếu hay cường giả, phần lớn gia hỏa lên đài giao đấu đều phải ba hoa một tràng, nói đủ sướng rồi mới khai chiến.
Hiển nhiên vị Tần thành chủ này cũng có tính cách như vậy. Ninh Tiểu Hạ cơ hồ đều muốn lấy tay che trán.
Thôi vậy. Thích nói thì cứ nói, coi như nghe chuyện xưa miễn phí. Nếu như những gia hỏa này có thể ngu ngốc triệt để một chút thì càng tốt, ví dụ như lúc đánh nhau lại đọc diễn cảm một chút, kiểu như "bạo phong hoa lê vũ". Như vậy có thể làm chậm tốc độ ra chiêu của bọn họ.
Bất quá khi Ninh Tiểu Hạ sau này có một ngày đến một số hoạt động lớn, trong lúc giao đấu, nghe được các loại "Ăn ta một cước sét đánh phi thiên cước", hay là "tung hoành thiên hạ, duy ngã độc tôn..." mà phải xấu hổ đọc theo.
Ninh Tiểu Hạ: Ha ha!
Tóm lại đều là do thiết lập của thế giới, hiện tại loại phản diện chỉ thích nghe chuyện xưa này cũng không tệ lắm.
"Tiểu Hạ, buông ta ra, được không? Coi như là lần cuối cùng giúp ta. Cùng nhau đi tới, ta đã phiền ngươi rất nhiều, trong lòng hổ thẹn, cũng không có gì báo đáp ngươi, còn muốn nhờ ngươi hỗ trợ."
"Nhưng chúng ta bạc mệnh, chỉ sợ đời này đều không có cơ hội báo đáp ngươi. Ta đã nhờ thân nhân trong thư báo đáp một hai. Ngày sau nếu ra ngoài, xin ngươi hãy nhận lấy."
"Ta và Hàn Việt sợ là không tránh khỏi hôm nay, chúng ta đều không tránh được, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Phương đại ca bọn họ đã đi trước rồi, nghĩ đến đường bên trên cũng sẽ không quá tịch mịch."
"Ta và sư huynh từ từ đi, đoàn người cùng nhau làm bạn cũng tốt. Ngươi khác với chúng ta, nhất định... Nhất định phải sống sót ra ngoài, đây là nguyện vọng của chúng ta."
Ninh Hạ bị đôi mắt kiên định kia chấn động, sững sờ buông lỏng, đối phương thừa cơ tránh thoát.
"Trước khi lên đường, hãy để ta và Cảnh ca nói chuyện tử tế."
"Gặp lại."
Ninh Hạ vô lực buông thõng cánh tay vừa vươn ra, đầu ngón tay hư hư kẹp lấy mấy sợi tóc khô héo.
Đi.
Vậy có lẽ thật sự là lần cuối.
"Cảm động sâu sắc. Giao tình của hai vị thật đúng là động lòng người. Bất quá, kẻ hèn này vẫn đối với Ninh đạo hữu khó lường tương đối cảm thấy hứng thú, muốn được một phen đơn độc nói chuyện. Đã không còn người không phận sự ở đây, chúng ta cũng có thể hảo hảo nói chuyện."
--------------------------------------------------------
Quách Nghê ba bước thành hai bước vọt tới bên cạnh thân thể xụi lơ kia. Lúc này, thân thể đó đã bị tổn hại không chịu nổi, toàn bộ gần như phế bỏ.
Thấy nữ hài cổ họng phát nghẹn, nội tâm đau khổ không chịu nổi.
Cho dù các nàng đã chết, cho dù thân thể này đối với họ mà nói không còn là thịt chết mà thôi. Nhưng mắt thấy những tổn thương này, Quách Nghê tâm vẫn rất đau, đau cho sư huynh, đau cho chính mình.
Nàng chuyển đến bên cạnh Hàn Việt, quỳ xuống mặt đất, lại có chút không dám đụng chạm thân xác rách rưới này, sợ chạm vào sẽ hỏng mất.
"Sư huynh... Sư huynh..."
Tay Quách Nghê cuối cùng cũng đặt lên vai Hàn Việt, nhìn vào đôi mắt trống rỗng kia.
Sư huynh...
Bỗng nhiên, ngón tay của đối phương như động đậy, lông mi khẽ run. Quách Nghê trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, lại gọi một tiếng sư huynh.
Đầu ngón tay nam nhân không ngừng run động, cổ họng phát ra âm thanh ôi ôi, như đang muốn nói gì đó. Đôi mắt từ lúc bắt đầu đã đánh mất thần thái quen thuộc, tràn lên gợn sóng, bắt đầu có chút tiêu cự, như thể hồn phách bên trong đang thức tỉnh.
Sư huynh sắp tỉnh lại.
Quách Nghê vui mừng quá đỗi, vội vàng đỡ người kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng lay động hắn, muốn triệt để đánh thức Hàn Việt.
Giờ phút này, trong đầu nàng tràn ngập niềm vui sư huynh sắp tỉnh lại, lại không chú ý đến cặp mắt kia lóe lên một tia lãnh quang.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận