Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 660: Ám đấu (length: 8180)

"Lâm ca ca, Lâm ca ca. Hồ Dương phái này không hổ là môn phái còn sót lại từ thời thượng cổ, có vài phần huy hoàng khí phái, so với môn phái chúng ta cũng không kém. Chỉ là có hơi chút cổ xưa." Nữ hài nhìn quanh bốn phía, mắt lộ vẻ kinh dị, đi đến bên cạnh Lâm Bình Chân khẽ nói.
Giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ hiếu kỳ và ngây thơ cực kỳ sinh động, hiển nhiên là một thiếu nữ hoạt bát ngây thơ, làm cho người ta có hảo cảm.
Lâm Bình Chân từ trước đến nay là nhân vật hiền hoà trong tông môn, nổi danh trong hàng đệ tử đời dưới, cũng là hạt giống tốt mà nhiều nữ tu ước mơ, tự nhiên có chỗ hơn người. Phong độ cực tốt cũng là một nguyên nhân hắn cực kỳ được hoan nghênh.
Đối đãi với các sư đệ sư muội sư điệt phía dưới, bất luận tu vi cao thấp, hắn cũng có thể đối đãi bình đẳng, quan tâm nhiều hơn, nếu có cần cũng sẽ hao phí tinh lực đi trợ giúp họ.
Vương Tình Mỹ cùng hắn đều đến từ Đại Ngưu thôn, là tỷ muội cùng thôn, tỷ muội cùng thôn cũng đều xưng hô "huynh đệ", chiếu cố một hai cũng là phải.
Hắn thực sự kiên nhẫn thuật lại tỉ mỉ một chút lịch sử tông môn của Hồ Dương phái cho nàng, còn nói cho nàng không thể lại giống như vừa rồi nói lung tung, nếu là bị môn nhân Hồ Dương phái nghe được thì ở Ngũ Hoa phái sẽ không hay.
Để phòng bị người khác nghe được, hắn còn thiết lập một cái lồng cách âm không lớn không nhỏ.
Trong mắt hắn có lẽ chỉ là dạy bảo muội muội bình thường, dù sao đối phương cũng có thể gọi hắn một tiếng ca ca. Nhưng trong mắt những người khác của Ngũ Hoa phái hoặc là trong mắt những người khác thì không giống vậy.
Thiếu niên mặt mày ôn nhu, thấp giọng nói nhỏ, nghiêng tai lắng nghe, nữ hài nhi hàm tình mạch mạch, bên tai lộ ra một chút đỏ bừng, thật đúng là có thể khiến người ta nếm ra chút ý vị không giống.
Mấy sư đệ sư muội phía sau tặc mi thử nhãn, đưa mắt nhìn nhau một phen, khe khẽ bàn luận quan hệ của hai người.
Bất luận là cổ đại hay là hiện đại, quan hệ nam nữ hỗn loạn nhiều mối cho tới bây giờ đều là chuyện mà mọi người thích nói. Bản thân bát quái xa xa so với sự thật càng có khả năng hấp dẫn người.
"Bọn họ xem ra cũng thật xứng đôi. Nghe nói Vương sư muội này cũng là người cùng thôn, đại khái khi còn nhỏ cũng là quen biết."
"Cùng một thôn? Quê nhà Lâm sư thúc này thật đúng là nhân tài đông đúc, đều có tiền đồ, Vương sư muội này thiên phú cũng không tệ, kém hơn vị kia một chút. Hơn nữa tính tình vừa vặn rất tốt, sinh ra xinh xắn đáng yêu, này... Vị kia nhưng là thúc ngựa cũng không sánh nổi."
"Xuỵt. Ngươi là không muốn sống nữa à? Tên kia hoành hành bá đạo, không dung được người, ta tiểu môn tiểu hộ. Vạn nhất tiết lộ phong thanh liền thảm."
"Sư phụ của nàng là chân quân, cữu phụ của ta cũng là nguyên anh chân quân, thân, sợ nàng? Đây không phải là sự thật sao, ta muốn nói như thế nào thì nói. Sợ gì chứ? Mau nói đi."
"Nha, thất kính thất kính. Đạo hữu đây là muốn che chở chúng ta, ta mới dám nói."
Vương Tĩnh Toàn xen lẫn ở phía sau đội ngũ đều nghe được rõ ràng, nhìn qua hờ hững không nói. Bất quá ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua ánh sáng u ám của nữ hài đã bán đứng ý tưởng chân thật của nàng.
Tu sĩ trong đội ngũ đều cố ý xem nhẹ nàng. Dù sao tới đây phần lớn là đệ tử có sư thừa, không tốt thì cũng là nội môn đệ tử kiệt xuất như Vương Tình Mỹ.
Vương Tĩnh Toàn, một ngoại môn đệ tử ngũ linh căn, thật đúng là đĩnh dị loại. Hoặc là nói, nàng làm thế nào chiếm được danh ngạch đại biểu ra ngoài lần này vốn là một chuyện khiến người ta kỳ quái.
Khiến người ta không khỏi hoài nghi Vương Tĩnh Toàn có phải hay không vụng trộm làm chuyện gì mới có được danh ngạch tham dự này. Điều này khiến rất nhiều đệ tử có ấn tượng "tiên nhập vi chủ" (vào trước là chủ) không tốt về Vương Tĩnh Toàn, không ai chủ động tới gần nàng. Vì thế nàng trên đường liền lạc ở phía sau.
Kỳ thật bọn họ đều hiểu lầm, danh ngạch này của nàng đến rất quang minh chính đại, là Thanh Hà chân quân an bài cho nàng.
Trận này Thẩm Mộng cùng Vương Tĩnh Toàn nháo rất hung, cả ngày đi đập phá, gây ra không ít tai họa. Vương Tĩnh Toàn tuy rằng cao ngạo, nhưng cũng là người biết xem xét thời thế, biết chắc là không thể trực tiếp xung đột với huyết duệ duy nhất của Thanh Hà chân quân, thông minh nhượng bộ.
Kết quả có thể nghĩ, Vương Tĩnh Toàn càng lùi, Thẩm Mộng liền nháo đến càng hung. Thanh Hà chân quân là người rõ lý lẽ, thêm nữa từ trước đến nay thập phần thưởng thức sự cứng cỏi và quả cảm của Vương Tĩnh Toàn, đối với chuyện này càng thêm hổ thẹn, có ý đền bù.
Danh ngạch đại biểu Ngũ Hoa phái tham dự vấn kính nghi thức này liền là xuất hiện trong tình huống như vậy.
Là đền bù, đền bù cho những ngày này Vương Tĩnh Toàn gặp phải đãi ngộ không công chính. Cũng đúng lúc tách hai người ra, chuyển dời lực chú ý của các nàng, miễn cho vẫn luôn đấu đá như gà chọi.
Kỳ thật nói đến Thanh Hà chân quân cũng làm sao không phải mang kỳ vọng đối với Thẩm Mộng, nhìn Vương Tĩnh Toàn bằng con mắt khác cũng có ý muốn kích thích đấu chí của Thẩm Mộng. Đáng tiếc hậu bối này của nàng không có chí tiến thủ, một mặt tranh cường háo thắng, không có đầu óc, ngược lại khiến nàng thất vọng.
Ngược lại, nàng đối với Vương Tĩnh Toàn, nữ oa có tâm tính cứng cỏi này càng phát sinh hảo cảm. Tuy rằng ngại Thẩm Mộng, không có cách nào thật sự thu nàng nhập môn, nhưng cũng chiếu cố dị thường, thường thường chỉ điểm. Cái này cũng dẫn đến tuần hoàn ác tính, Thẩm Mộng triệt để đối nghịch với Vương Tĩnh Toàn.
Tham dự vấn kính nghi thức lần này, tâm tình Vương Tĩnh Toàn cũng không tốt lắm. Nếu là không gặp gỡ muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, đại khái sẽ vẫn luôn tốt đẹp.
Đáng tiếc oan gia ngõ hẹp, Đại Ngưu thôn tổ ba người đụng độ. Nếu là lại thêm Nguyên Quế Phương, vậy thì là một cái "Đại tứ hỉ".
Thượng thiên vẫn là thực nhân từ, không tưới loại cẩu huyết này. Nguyên Quế Phương tiểu tỷ tỷ bị sư phụ của nàng giữ ở tông môn tu luyện, không có cách nào đi theo Chân ca ca mà nàng yêu thích ra ngoài.
Mà Vương Tĩnh Toàn cùng Vương Tình Mỹ, hai tỷ muội cũng ngầm đấu một đường. Kỳ thật cũng không phải, là Vương Tình Mỹ vẫn luôn kiếm chuyện, Vương Tĩnh Toàn nhẹ nhàng đánh trả, đều ở dưới mí mắt Lâm Bình Chân, không nháo ra đại sự gì.
Lâm Bình Chân, một người trung trực, có thể nhìn ra cái gì? Đều là muốn chiếu cố muội muội. Người ta còn phải chiếu cố cả một đội đệ tử.
Vương Tình Mỹ cũng giống như đối với Lâm Bình Chân có phần hứng thú, một đường đều là "Lâm ca ca" phía trước "Lâm ca ca" phía sau, quấn lấy hỏi lung tung này kia, một bộ dáng tiểu nữ nhân. Còn thỉnh thoảng ném qua mấy cái ánh mắt đắc ý về phía Vương Tĩnh Toàn, chỉ bất quá đều bị Vương Tĩnh Toàn bỏ qua.
Ngay từ đầu, Vương Tình Mỹ có lẽ là bởi vì thái độ đặc biệt thân mật của Lâm Bình Chân đối với Vương Tĩnh Toàn mới sinh ra lòng hiếu thắng. Sau này nàng thật sự xem trọng nam tử xuất chúng này, biểu hiện càng phát ra "xinh xắn".
Nàng bắt đầu tức giận bất bình, vì cái gì nam tử tốt như vậy lại phải xứng với phụ nhân đanh đá như Nguyên Quế Phương. Hắn xứng đáng với nữ tử tốt hơn... Nghĩ tới đây, Vương Tình Mỹ cũng có chút tâm động.
Suốt con đường này đều trải qua trong "minh tranh ám đấu" của hai người. Trước mắt xem ra, Vương Tình Mỹ, người tương đối tích cực, chiếm thượng phong, đương nhiên chỉ là nàng cảm thấy như vậy mà thôi.
Kỳ thật Vương Tĩnh Toàn căn bản không có ý muốn phản ứng đối phương. Nàng cũng không yêu thích Lâm Bình Chân. Khiêu khích của Vương Tình Mỹ trong mắt nàng căn bản không có ý nghĩa.
Bất quá nàng cũng cảm thấy, Vương Tình Mỹ gia hỏa này thật sự là rất chướng mắt. Chướng mắt đến mức nàng rất muốn một đao giải quyết nàng.
Ánh mắt Vương Tĩnh Toàn ảm đạm, thực yêu thích đoạt nam nhân của người khác khoe khoang đúng không? Vậy liền thay ngươi an bài thêm một người.
Nàng lặng yên lui về phía sau mấy bước, giảm xuống cảm giác tồn tại của mình.
Đáng thương, thật thà như Chân ca ca lại thành quân bài trên chiến trường của nữ nhân. Hảo a, làm như vậy, các ngươi có hỏi qua ý kiến của Chân ca chưa?
(bản chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận