Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1091: Nghiệt duyên (length: 8370)

Thụy Phong chân quân và Tuân Kiều quả thật là nghiệt duyên.
Trước kia quan hệ giữa hai người rất đơn thuần, người trước thưởng thức người sau, có ý thu làm đồ đệ. Vốn dĩ cũng là mối quan hệ hai bên cùng có lợi, cuối cùng chỉ có hai kết quả thu nhận hoặc không thu nhận, cũng không có gì phức tạp trộn lẫn ở bên trong.
Vạn lần không ngờ tới một chuyện đơn giản như vậy lại có thể phát triển theo hướng đi khúc chiết như thế, người nào ở trong cuộc hiểu rõ tình hình mà không than một câu vận mệnh trêu ngươi.
Mà xâu chuỗi cả sự việc, người bị hại lớn nhất không ai khác ngoài nhân vật chính Tuân Kiều, thật sự là mất cả chì lẫn chài, tự dưng ngã xuống đám mây, oan uổng chịu một trận khổ sở, còn bởi vậy tẩu hỏa nhập ma, tu vi đại hạ. Những vết thương trên người nàng e rằng còn phải qua mười năm nữa mới có thể mài mòn sạch sẽ.
Mặc dù xét theo bản chất sự việc, nàng gặp rủi ro không phải do người khác hãm hại, nhưng cũng xác thực là tai bay vạ gió. Nhưng phàm khi sự việc phát sinh, hướng đi có thể hơi lệch đi một chút, hết thảy nói không chừng đều sẽ không giống nhau. Đáng tiếc. . . Không có nếu như.
Cuối cùng Tuân Kiều gặp nạn, nhưng lại nhờ sự thương tiếc của một người đương sự khác mà lật ngược thế cờ, xem ra tựa hồ phong quang hơn trước kia, chỉ là tư vị chân thật bên trong thế nào thì chỉ có nàng mới tự mình biết được.
Không chỉ là Tuân Kiều, kỳ thật rất nhiều người nhìn rõ cả sự việc đều hiếu kỳ, hiếu kỳ Thụy Phong chân quân đối với Tuân Kiều rốt cuộc là có thái độ gì.
Nếu nói là coi trọng, vậy tại sao không nhân cơ hội này thu nàng làm môn hạ? Cho nàng một thân phận thân truyền đệ tử, những kẻ đến nay vẫn còn châm biếm kia sẽ triệt để ngậm miệng. Đâu còn phải giống như hiện tại, lúng ta lúng túng tự xử. . .
Nhưng nếu nói đối phương không để ý nàng, hình như lại không thể nói nổi. Mạnh mẽ lên án, qua đi lại đưa thư tôn hàng quý đi đón người, nhật nguyệt hành là thế nào, không phải thân truyền đệ tử lại chịu đến Thụy Phong chân quân tầng tầng che chở lại là thế nào? Những hành vi này không dùng yêu thương coi trọng để giải thích thì không thể nào nói nổi.
Tóm lại trong mắt người khác, quan hệ "sư đồ" hai người thật rất kỳ quái, phảng phất đang ăn ý đánh đố, chỉ là không ai chịu nói, không ai chịu trước cúi đầu. . .
Bất quá tuyệt đại đa số người đều cảm thấy, Thụy Phong chân quân đối với Tuân Kiều đại khái là áy náy nhiều hơn. Cũng bởi vì áy náy mới có thể làm ra nhiều chuyện không hợp lẽ thường như vậy. . . Rất nhiều người đối với Thụy Phong chân quân có nhiều suy đoán thiên vị, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra kết luận xem như hợp lý này.
Đám người cảm thấy Thụy Phong chân quân sở dĩ đối với Tuân Kiều nhìn bằng con mắt khác, phần nhiều là đáng thương nàng, hỗn hợp với lòng áy náy, điều này mới khiến nàng vẫn luôn mang danh hiệu chuẩn đệ tử kia. . . Mỗi người nói một kiểu.
Lần này Tuân Kiều sau khi thi triển chiêu thức nhật nguyệt hành vẫn suy yếu. Đợi truyền đến tai Thụy Phong chân quân, chắc hẳn những ngày tháng tốt đẹp của Tuân Kiều cũng không còn bao lâu, chúng đệ tử đều không khỏi cho là như vậy.
Nhưng mà sự tình phát triển lại hoàn toàn vượt ra ngoài suy đoán của đám người.
Thụy Phong chân quân đích thân đến.
Thế nào? Không ít người hai mặt nhìn nhau, này. . . Trong dự đoán của bọn họ không có việc này.
Thụy Phong chân quân tới đây tự nhiên là vì Tuân Kiều đang ở trong sân.
Thành thật mà nói, hắn kỳ thật so với những gì chúng đệ tử tưởng tượng còn biết nhiều hơn. Trận đấu trong sân như thế nào, những uẩn khúc bên trong, các thủ tọa hoặc chân quân nhìn qua thủy kính đều thấy rõ ràng.
Rất nhiều người đều cảm thấy hắn sẽ vì chuyện này mà phẫn nộ, thậm chí còn thề son sắt suy đoán Thụy Phong chân quân sau này sẽ thu thập kẻ sỉ nhục này như thế nào. . . Bất quá những người này đều đoán sai.
Kỳ thật Thụy Phong chân quân cũng không vì vậy mà cảm thấy phẫn nộ. Hắn thật không nhỏ mọn như vậy. . .
Thắng bại vốn là chuyện thường của binh gia. Một tu sĩ, lại không phải tu đến trình độ lợi hại như thế nào, thua là chuyện rất bình thường, ngược lại hắn không đến nỗi bởi vậy mà trách tội đối phương.
Đại khái là cọc chuyện ngu xuẩn xúc động phạm phải mấy năm trước kia, đến nay vẫn khiến người ta cảm thấy ấn tượng hà khắc này.
Chuyện này cũng thành vết thương khó nói rõ trong lòng hắn và Tuân Kiều, bọn họ nhiều khi đều sẽ theo bản năng tránh né chủ đề này.
Nhưng mà không đề cập tới không có nghĩa là không tồn tại, có nhiều thứ thật sự là quá thâm nhập nhân tâm. Tác dụng trên người, vết thương làm sao năm tháng có thể tùy tiện làm nhạt?
Nhiều năm như vậy, Tuân Kiều gian nan giãy dụa, vẫn luôn chưa từng triệt để thoát ra khỏi cơn ác mộng kia. Nàng khỏi hẳn chỉ là khỏi hẳn trên bề mặt, kỳ thật trái tim đã sớm chồng chất vết thương.
Kéo bè kết phái, cứ việc nàng một chút đều không quen loại hư vô chúng tinh phủng nguyệt này. Nhưng vẫn nhẫn nại cùng những kẻ lòng mang ý đồ xấu này xã giao. Hoặc là chuyên cần nhật nguyệt hành, một lần lại một lần, bức bách chính mình làm được càng tốt hơn, càng xứng với bí kỹ này.
Hoặc là. . . Cố chấp theo đuổi thắng lợi, cho dù trả giá bằng máu, tiêu hao sinh mệnh cũng không chịu suy yếu.
Này có nguyên nhân nàng hiếu thắng, làm sao không phải là một cái bóng thu nhỏ của sự bất bình ở sâu trong nội tâm nàng.
Hai chữ phế vật vẫn là đả thương nàng.
Ngã vào đáy cốc, bị tổn thương, bị lợi dụng, tư vị bên trong nàng vẫn nhớ kỹ.
Nàng không muốn trở thành cái gọi là "phế vật".
Cho nên, chỉ có thể thắng.
Trong mấy năm qua, nàng tự mình cũng đủ không chịu thua kém, cũng có đầy đủ vận khí, hiếm khi thua. Danh khí của nàng cũng dần dần trở lại.
Nhưng mà nàng lại càng ngày càng không vui.
Từng trận thắng lợi không thể mang đến cho nàng càng nhiều lòng tin và lực lượng, thay thế là sự trống rỗng mở rộng vô hạn.
Nàng dường như trở nên không còn là chính mình.
Mà châm ngôn của Thụy Phong chân quân cũng chứng thực điểm này. Nàng xác thực có chút vấn đề, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng.
Đối phương không chỉ một lần khuyên bảo nàng, dùng ngôn ngữ hàm ý không rõ, tựa như che giấu, lại như cảnh cáo, đều biểu đạt sự bất mãn của hắn.
Đối phương cũng nhiều lần dò hỏi nàng muốn làm gì. . . Nhưng nàng cũng không biết mình muốn thế nào?
Nàng muốn thế nào?
Thể diện? Có tôn nghiêm? Quyền lợi? Lực lượng?
Đều không phải.
Nhất định phải nói, nàng đại khái là muốn chứng minh bản thân. Chứng minh nàng không phải phế vật trong miệng người khác, cũng không cần dựa vào sự đồng tình hoặc áy náy của người khác để sống sót. . .
Đáng tiếc hôm nay. . . Nàng vẫn là thua.
Thua một cách hồ đồ, cũng không tìm được bất kỳ lý do gì nữa.
Lần này nàng đại khái thật sự nên buông xuống.
Tuân Kiều đột nhiên cảm thấy những đăm chiêu suy nghĩ trước kia của mình, cùng với những nỗi buồn vô dụng kia, trên thực chất chính là lãng phí thời gian, đối với con đường của nàng căn bản không có chút tác dụng chính diện nào, ngược lại còn cản trở sự phát triển của nàng.
Câu nói kia của Thụy Phong chân quân lại lần nữa nện vào đầu óc nàng, dẫn tới một trận rung chuyển.
"Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"
Đúng vậy, ta rốt cuộc đang làm cái gì?
Ta đây không phải đang ngu xuẩn hủy diệt chính mình sao?
Lần lượt để tâm vào chuyện vụn vặt, lần lượt xuyên tạc lừa gạt chính mình, đổi lại được cái gì? Phát triển được cái gì?
Tỉnh ngộ có lẽ chỉ cần trong nháy mắt.
Trong nháy mắt tỉnh thần lại, phản ứng đầu tiên của Tuân Kiều không phải, trận đấu này nàng thua, mà là muốn đập chết những chuyện ngu xuẩn hoa mỹ mà mình làm trong những năm này.
Những năm này nàng đã làm cái gì? Ký ức như suối tuôn, từng ly từng tí những ý tưởng buồn cười trong mấy năm qua dâng lên, quả thực khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.
Tuân Kiều muốn khóc.
Nàng quá mức đắm chìm trong những hồi ức mà hiện giờ xem ra hoang đường lại đáng sợ kia, đến mức không phát hiện có người đang chậm rãi đi về phía nàng, không bao lâu liền đứng trước mặt nàng.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận