Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 431: Liên Vụ thành (length: 8208)

Chương 431: Liên Vụ Thành (thượng)
Rơi vào nơi này lâu như vậy, Ninh Hạ vẫn là lần đầu tiên được thấy ánh nắng. Khi vừa tới, nàng trực tiếp bị nhốt vào kho hàng, không thấy được ánh mặt trời. Sau đó lại bị bắt vào khoang thuyền trong đêm, trực tiếp bị nhốt ở khoang thuyền để sai bảo. Cuối cùng khi lên kế hoạch bỏ trốn thì lại đúng vào buổi tối.
Nói thật, đây đúng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh nắng kể từ khi vào Phù Vân đảo.
Nằm trong rương nhỏ màu đen, cách không gian thứ nguyên hưởng thụ ánh nắng không quá nóng rực, không ngờ lại có cảm giác thoải mái dễ chịu an nhàn, thậm chí có chút không nhớ nổi.
Nàng cảm thấy khói mù tích tụ trong lòng mấy ngày nay của mình đều đã tan biến sạch.
Quả nhiên, thể xác của nhân loại không thể rời xa ánh nắng, mặt trời mới là nguồn gốc sức mạnh chân chính của nhân loại.
Khi tia sáng sớm đầu tiên chiếu nghiêng xuống, đã có thể lờ mờ nhìn thấy hòn đảo ẩn trong sương mù kia.
Mơ mơ màng màng, tựa như ảo mộng, tựa như được tắm trong sương sớm, tắm trong làn nước trong veo của hoa thủy tiên, nụ hoa chớm nở, đẹp đến mức mộng ảo.
Thành trì trên hòn đảo này tên là Liên Vụ thành.
Liên Vụ thành, Phù Vân đảo, tựa như hoa trong mộng, không cố định trong mây, lơ lửng bất định, mang theo chút ý vị thần bí không thể nắm bắt.
Ninh Hạ đã đến một thành trì như vậy.
Thuyền đỗ tại một cái vịnh dự bị, có lẽ là bến chuyên dụng của quan phương, hoặc dành cho VIP gì đó, xung quanh có rất ít thuyền neo đậu, người qua lại cũng đặc biệt thưa thớt.
Ninh Hạ nhìn, những chiếc thuyền lớn đều dừng ở chỗ này, ít nhất mỗi chiếc đều lớn hơn so với chiếc thuyền mà nhóm buôn người trang bị, đó còn là thuyền được chế tạo bằng rất nhiều tiền, chỉ tính riêng chi phí của những chiếc thuyền này cũng đã có thể tưởng tượng.
Người của Tham Lang Giản hình như không có ý né tránh, áp giải một cách quang minh chính đại, không hề sợ tai mắt của người khác.
Từng chiếc xe bị trói chặt trong lồng giam được đẩy đi, hướng vào trong thành trì. Những chiếc lồng này hơi lớn, có thể miễn cưỡng chứa được thân thể của một người trưởng thành, nhưng cũng không thể thay đổi bản chất của xiềng xích này.
Ở bên trong, những tu sĩ đó chỉ có thể cuộn tròn một cách ủy khuất, chịu đựng nỗi buồn khổ không thể duỗi người. Đây cũng là sự trừng phạt đối với bọn họ, để bọn họ nếm thử mùi vị bị người ta nhốt làm heo vịt ngỗng.
Nhân quả tuần hoàn, là vĩnh viễn không vắng mặt, đôi khi chỉ là chưa đến thời điểm mà thôi.
Nhìn chiếc xe chở tội phạm cuối cùng bị lồng chở đi, tấm ván gỗ trên thuyền theo đó bị đóng lại nặng nề. Ninh Hạ thở phào nhẹ nhõm, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, từ đó nàng xem như đã hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của quân đoàn buôn người.
Cảm tạ huynh đệ tỷ muội của Tham Lang Giản, mặc dù người ta cũng không nhận ra nàng.
Chỉ là, vấn đề bây giờ đã đến. Nàng nên ra ngoài vào lúc nào đây?
Bởi vì quyết định quá vội vàng, Ninh Hạ lúc lên thuyền thuận gió cũng không suy nghĩ kỹ đến chuyện sau khi đến nơi thì làm thế nào.
Nàng nên làm thế nào để rời khỏi vịnh này một cách tự nhiên và vô hại? Thấy quỷ, liệu nàng có thể lập tức bị bảo vệ coi là nhân sĩ khả nghi không?
May mắn, qua quan sát nhiều phía của Ninh Tiểu Hạ, nơi này dường như không phải là yếu đạo cơ mật gì, bảo vệ cũng là tu vi không cao, lỏng lẻo rời rạc.
Chỉ cần đi theo đội tàu có giấy thông hành là có thể ra ngoài.
Đúng lúc, sát vách có một chiếc thuyền chạy về, bên trên có một đoàn thiếu niên đầu củ cải đi xuống, Ninh Hạ dựa vào thính lực cực tốt của tu sĩ trúc cơ, nghe được bọn họ nghị luận về những gì đã thấy trong chuyến du học lần này.
Được rồi, quyết định là nó.
"Ai, đảo nhỏ phía nam cảm giác thật không tệ, chỉ là hơi hoang vu chút." Một đứa trẻ mặc cẩm y cảm thán nói.
Bọn họ theo học tại một lớp vỡ lòng tu tiên, những học đường này chuyên thu nhận những đứa trẻ nhỏ tuổi hoặc vì các nguyên nhân khác nhau mà không thể mở ra tiên lộ nhưng lại có thiên phú.
Đứa trẻ này là một trong số đó, tuy gia cảnh ưu việt, nhưng vì thân thể yếu kém, cha mẹ tạm không cho phép hắn tu luyện quá sớm, thế là đưa tới học đường này, để cho hắn tiếp xúc với tu chân giới một cách hợp lý.
Vì chuyến du học lần này, hắn nài nỉ cha mẹ rất lâu mới được cho phép.
Chuyến đi này giống như trong tưởng tượng của hắn vô cùng mỹ hảo, bên đảo nhỏ kia vô cùng thú vị, so với việc suốt ngày ở một mặt của chủ thành, phong thổ bên đó tỏ ra đặc biệt có ý thú.
Lúc trở về, hắn vẫn còn rất hưng phấn. Hưng phấn đến mức không tự chủ được muốn đáp lời người khác.
Phía sau chính là một cô bé, không cao, nhìn còn thấp hơn hắn một chút. Trang phục có chút cũ kỹ nhưng hoa văn, vải áo không tệ, nhưng kết hợp lại mất đi vẻ ôn nhu của nữ tử, toàn thân mộc mạc, thứ bắt mắt nhất có lẽ là chuỗi trâm hoa cài bên tóc mai, có chút khác biệt so với những cô bé thế gia trong học đường.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy mặt bên của nàng có chút lấm lem, giống như vừa trải qua một chặng đường dài mệt mỏi trở về.
Cậu bé đánh giá gia cảnh đối phương cũng không lớn. Nhưng trên người đối phương có loại tính chất đặc biệt kỳ dị, khiến nàng khác biệt so với những người ở đây.
Rơi vào trong mắt cậu bé đang rất muốn biểu đạt liền tỏ ra đặc biệt chói sáng, đột nhiên hắn rất muốn cùng đối phương chia sẻ cảm tưởng và hưng phấn tràn đầy của mình.
"Ngươi là của đội khác sao? Hình như chưa từng gặp ngươi." Cậu bé hỏi được tùy ý, có lẽ chỉ là thuận miệng đáp lời.
Cô bé biểu tình nhàn nhạt, đáp: "Đúng vậy a, ta là đội sát vách, trước đó thân thể không tốt, rất ít tới. Ta cũng chưa từng thấy qua ngươi."
Cậu bé vẻ mặt hưng phấn: "Thì ra ngươi cũng vậy a. Ta trước đó cũng vì thường xuyên sinh bệnh mà thường vắng mặt, thật là có người giống như ta thảm vậy. Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Ninh Hạ, ta tên Ninh Hạ."
"A a a Lâm Hạ phải không? Ta nhớ kỹ. Ta tên là Lý Quỳnh Ngọc, phải nhớ kỹ nha." Cậu bé gật đầu tỏ vẻ đã nhớ.
"Thật tốt, may mắn lần này đã tới. Nếu không đã bỏ lỡ phong cảnh của đảo nhỏ phía nam, tuy không thể so với Phù Vân đảo, nhưng cũng có phong vị khác, dân bản xứ vô cùng nhiệt tình. . ."
"Tạm được, rất tốt." Cô bé phảng phất như đang nghe vô cùng chăm chú, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sáng. Điều này càng kích thích ham muốn diễn thuyết của cậu bé, tuy rằng cô bé biểu hiện không quá nhiệt tình, nhưng nàng thật sự có nghe, còn vô cùng nghiêm túc!
"Ngươi không cảm thấy. . ."
. .
Vị lĩnh đội nào đó vừa mới đếm người xong bị bầu không khí nóng bỏng như lửa bên này hấp dẫn tới.
Tập trung nhìn vào, hóa ra là đứa trẻ của tiểu đội thứ hai. Cậu bé kia hắn biết, gia cảnh rất tốt, cha mẹ đều là chân nhân có chút thành tựu, đưa con tới đây là để cho nó tiếp xúc nhiều hơn với những đứa trẻ cùng tuổi.
Có điều, thân thể đứa trẻ này không tốt, sau khi vào học đường ba ngày hai bữa lại sinh bệnh, lại không tới lớp mấy hôm. Ngày thường trông nó cũng mệt mỏi, tái nhợt vô lực, chưa từng có bộ dáng hoạt bát như hôm nay. Điều này không khỏi khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Nhìn lại, cô bé bên cạnh có chút lạ mắt. A? Lĩnh đội đạo sư hơi nghi hoặc một chút, thật không dám xác nhận.
"Các ngươi đang nói gì vậy? Sao ồn ào quá."
"Dữu lĩnh đội!" Cậu bé phân tâm chào hỏi người vừa tới, vẻ hưng phấn trên mặt không giảm: "Ta đang nói chuyện với bạn của đội sát vách đây. Phía nam đảo nhỏ kia thật sự có không ít. . ."
"Thì ra là vậy a." A, hóa ra là học sinh của tiểu đội thứ nhất, thảo nào lại lạ mặt như vậy.
Nghi ngờ trong lòng Dữu lĩnh đội đã giảm đi rất nhiều, hắn không có tiếp xúc gì với những đứa trẻ ở tiểu đội thứ nhất, cũng không tới lượt hắn tiếp xúc, bọn họ đều được sắp đặt chương trình học riêng, chưa từng thấy qua cũng không có gì kỳ quái.
Hơn nữa, đứa trẻ Quỳnh Ngọc này nói là bạn của hắn, vậy thì không có vấn đề gì, có lẽ là con của những thế giao với Lý gia.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của hắn trở nên hòa nhã hơn rất nhiều: "Vậy các ngươi cứ nói chuyện đi, một lát nữa về nghỉ ngơi thêm, nghĩ là hành trình đã rất mệt mỏi rồi."
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận