Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1168: Quá độ (length: 8158)

Nắng lên đẹp trời.
Ninh Hạ thong thả rời khỏi tiểu viện, hai tay trống không, trông như thể chỉ là đợi lâu thấy khó chịu nên ra ngoài đi dạo.
Sự thật là, nàng đã xuất viện.
Bị các trưởng bối ép ở lại lều y tế để dưỡng bệnh, Ninh Hạ cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của Khổng Cẩn Du, có thể rời khỏi nơi tràn ngập mùi thuốc, nửa đêm thỉnh thoảng lại có bệnh nhân ra vào này. Cuối cùng cũng có thể trở lại cuộc sống bình thường.
Xem nhẹ những chuyện đã xảy ra trước đó, coi như là một kết cục viên mãn, đáng mừng.
Chỉnh trang lại bản thân một chút, Ninh Hạ liền gặp ngay các sư huynh sư muội Trận Pháp đường nghe tin chạy tới tiếp ứng. Còn chưa kịp nói được mấy câu, nàng đã bị vây quanh, cùng nhau tới một tửu lâu nổi tiếng ở Thanh Hư phong, nói là muốn tẩy trần cho nàng. Ý định trở về Đào Nhiên cư nghỉ ngơi của Ninh Hạ thoáng chốc tan thành mây khói.
Thôi... Xảy ra chuyện như vậy, không may thì đúng là xui xẻo thật, nhưng cũng coi như là một lần c·h·ết đi sống lại. Đoạn thời gian này, phỏng chừng mọi người ở Trận Pháp đường cũng lo lắng nhiều, lúc này vui vẻ thả lỏng một chút cũng không phải không được.
Cho nên ngày đầu tiên rời khỏi lều y tế, khi Ninh Hạ trở về Đào Nhiên cư thì trời đã nhá nhem tối.
Trước cánh cửa lớn cổ kính có một bóng hình cao gầy, ngược sáng, bóng dáng đổ dài, tựa như thời gian xung quanh khu vực đó đều ngưng đọng lại.
Không hiểu sao, Ninh Hạ theo bản năng thả chậm bước chân, dường như có chút không dám kinh động thân ảnh kia.
Nhưng đối phương lại tự mình phản ứng lại, nghe thấy tiếng động, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Ninh Hạ.
"Tiểu Hạ." Giống y như khoảnh khắc mơ hồ nào đó trong ký ức.
Ninh Hạ hơi giật mình.
...
Lâm Bình Chân tới là để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt hai ngày sau, đến lúc đó hắn sẽ đích thân tới đón Ninh Hạ. Ngày mai hắn có việc phải ra ngoài, nên hôm nay tới đây để thông báo cho Ninh Hạ.
"Sao vậy, còn khẩn trương à?" Lâm Bình Chân chuẩn xác đọc được thông tin này từ đôi lông mày của Ninh Hạ.
"Tự nhiên." Rốt cuộc có một số việc không phải một hai câu là có thể nói rõ. Nàng càng bộc lộ nhiều, càng cất giấu nhiều bí mật, đối mặt với tình huống này lại càng phải cẩn thận, luôn phải nhớ kỹ mình không còn là tiểu tu sĩ nhiều năm trước kia liếc mắt một cái là nhìn thấu, không sợ bất kỳ ai tìm tòi nghiên cứu nữa.
Tình trạng hiện tại của nàng lại thêm một bước ngoặt, mặc dù không rõ nguồn gốc của hỏa chủng kia đại khái đã được giải quyết, nhưng nàng vẫn không tránh khỏi nảy sinh chút bất an.
"Kỳ thật ngươi có thể nghĩ mình chính là đi lĩnh thưởng... Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn chăng?"
Ninh Hạ bất đắc dĩ nhìn Lâm Bình Chân, thấy đối phương mặt mày mang ý cười, trong lòng biết người này chỉ là nói mấy câu để điều hòa bầu không khí... Mặc dù một chút cũng không buồn cười.
Ai, sớm muộn gì cũng phải tới, đã đi đến bước này, sợ cũng có ích gì?
————————————————— "Nghe nói Phù phong trận sư kia đã khỏe hẳn rồi. Hôm nay có đệ tử thấy nàng cùng mấy người Trận Pháp đường ngồi cùng một chỗ ở Dương Cầm lâu trên Thanh Hư phong."
"Ta nói tin tức của các ngươi thật là nhanh nhạy, đều nghe từ đâu vậy? Đường huynh Bách Kỹ phong của ta còn không biết. Hắn gần đây vì cầu trận mà cả ngày canh giữ ở gần nơi ở của vị kia. Ta quay đầu phải nói cho hắn biết mới được." Người nói hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
"Xem ra gần đây Bách Kỹ phong sẽ rất náo nhiệt." Một người khác khẽ cười nói, tựa như đã đoán được cảnh tượng hỗn loạn kia.
"Vị kia thật sự lợi hại như vậy sao? Ta nghe các ngươi thần thánh hóa nàng, gì cũng nói. Nhưng trước đó, ta thậm chí còn chưa từng nghe nói qua tông môn có nhân vật xuất sắc nào họ Ninh..."
"Ngươi mới từ bên ngoài lịch luyện trở về nên tự nhiên không biết. Liên hợp thi đấu cử hành mấy ngày trước chắc ngươi còn nhớ?"
Người kia hồ nghi gật đầu. Mấy năm trước hắn nhận một nhiệm vụ dài hạn, đi về phía đông nam biên thùy ranh giới để tiến hành công tác sưu tập, nửa tháng trước mới trở về.
Kết quả trở về liền phát hiện mình bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, hối hận cũng không có thuốc hối hận để uống, chỉ có thể tự nhận không may. Mấy ngày nay nghe đủ loại tin tức, mới phát hiện một người rất lạ tai... Hình như trước khi hắn ra ngoài cũng không nổi danh.
Sau đó hắn nghe được từ người bên cạnh những chuyện liên quan tới Ninh Hạ, cũng là sự tích gần với chân tướng nhất.
Thanh Huy, Bình Dương, Thủy Tú phong, Bách Thảo lão nhân, Phù phong trận sư... Rời đi mấy năm, không ngờ tông môn lại xảy ra biến động lớn như vậy. Hắn dường như có chút không nhận ra nơi quen thuộc này nữa.
"Ngươi sẽ không nghe đến choáng váng rồi chứ? Chuyện của những đại nhân vật kia, chúng ta nghe qua là được, cũng không ảnh hưởng gì tới chúng ta. Những người bị ảnh hưởng thật sự đã sớm không ngồi yên ở đây. Chúng ta... Cũng chỉ có thể ở đây nói nhảm mà thôi."
"Phải..."
. .
Bước chân nữ hài nhi khựng lại, rất lâu sau mới chậm rãi cất bước.
————————————————— Dù có phiền lòng, thời gian vẫn trôi qua như tên bắn. Hai ngày, tựa như chỉ là chớp mắt một cái.
Ninh Hạ đặc biệt thay bộ pháp y mới, mặc chỉnh tề, chuẩn bị kỹ càng để đi gặp chưởng môn chân quân.
Bộ pháp y này là do Tham Lang Giản tặng cho nàng mấy năm trước, chất liệu lụa màu thiển hồng, bên trên thêu hoa văn ám kim sắc, khoác ngoài một lớp lụa sa màu khói, nếu là ở hiện đại thì phải là hàng thủ công trăm vạn.
Cũng không biết dùng thủ pháp gì đặc biệt luyện chế, rõ ràng chỉ là một bộ pháp y bằng vải vóc, toàn thân lại toát lên màu sắc như lưu ly.
Trước kia Ninh Hạ không có ý định mặc bộ này, cảm thấy so với tình huống hiện tại thì hơi phô trương. Nhưng sau lần ốm nặng này, nàng không hiểu sao cao lên vài cm, tựa như một đêm lớn lên vậy, rất quỷ dị, sau đó những bộ pháp y không có nhiều công năng trước kia liền không thể mặc vừa.
Trong tay nàng cũng có mấy bộ pháp y cao cấp có thể tùy thân biến hóa điều chỉnh, nhưng đều bị hư hại trong mấy lần ngoài ý muốn, cũng quên mang đi sửa, liền xếp xó... Nhất thời nàng lại rơi vào tình trạng không có quần áo để mặc.
Kỳ thật cũng không phải là không có. Trong tay Ninh Hạ vẫn còn mấy món, nhưng so với pháp y trước kia... Thì không thích hợp lắm. Chúng đều là phần thưởng từ Tham Lang Giản, kiểu dáng đối với nàng mà nói quá mức hoa lệ.
Nhiều năm như vậy Ninh Hạ đều không tìm được thời cơ thích hợp để mặc, hôm nay ngược lại bị ép lấy ra dùng. Nhưng nghĩ lại, gặp mặt chưởng môn vẫn là nên ăn mặc đàng hoàng một chút, một thân váy áo hoa lệ dù sao cũng tốt hơn so với những bộ quần áo rách rưới hoặc áo gai vải thô.
Chỉ là... Luôn có chút cảm giác không được tự nhiên. Đã quen mộc mạc, Ninh Hạ đứng trước thủy kính, không được tự nhiên kéo kéo ống tay dệt kim.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Ninh Hạ mặt mày khẽ biến, cầm lấy thỏi son màu nhạt trên bàn, thoa lên môi, liền xách vạt váy hơi dài đi ra ngoài viện.
Sau đó nàng hối hận...
Đi tới cửa, giải trừ cấm chế ngoại vi, đối diện với một đoàn người.
Ninh Hạ: ...
Lâm Bình Chân không phải nói hắn tới đón người sao, sao đột nhiên lại đổi người khác?
Người dẫn đầu hứng thú đánh giá hình tượng mới của Ninh Hạ.
"Không ngờ tới, Ninh sư muội, thân trang điểm này của muội thật sự làm ta kinh diễm."
Nói thật Bình Chân ca, nếu huynh không có thời gian, nhờ huynh đệ tốt của huynh tới thì cũng nên nói trước một tiếng chứ.
Trước đó nàng đã tự thôi miên mình, là người quen Lâm Bình Chân tới tiếp ứng, không có gì. Kết quả...
Bây giờ quay về đổi một thân áo gai vải thô còn kịp không? Ninh Hạ giờ phút này nghiêm túc suy nghĩ.
(Kết thúc chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận