Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 217: Chưa từng mộng bên trong (length: 7886)

**Chương 217: Chưa Từng Mộng Bên Trong (Mười Chín)**
Ninh Hạ không phải trẻ nhỏ bình thường, nghe được thái ông chưa nguôi giận, nàng mũi chua chua, hốc mắt hơi hơi nóng lên.
Bất quá, mặc dù thực sự cảm động, nhưng mà... Đừng quên, những tộc lão "cố chấp cổ hủ" kia vẫn đang ngồi ở bàn bên cạnh, nói như vậy thật sự được không?
Tịch Trăn mỉm cười, thân mật nhéo nhéo má Ninh Hạ, tay khẽ động linh lực, xung quanh như phá vỡ một tầng bình chướng nào đó, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Ồ! Thái ông lập kết giới linh lực từ khi nào, thảo nào lại yên tĩnh như vậy, nàng còn tưởng rằng người Tịch gia có tố chất cao, loại trường hợp này cũng có thể lặng lẽ trôi qua.
"U! Tiểu dũng sĩ của chúng ta tỉnh rồi. Sao không ngủ thêm chút nữa? Đến, bận rộn nửa ngày rồi, mệt không? Ăn chút cái này đi..." Người đầu tiên chú ý tới Ninh Hạ tự nhiên là Tịch Vĩnh, người ở gần nàng nhất.
Ngốc ba ba trước đó đột nhiên ý thức được sai lầm của mình, cho nên quyết định từ giờ trở đi phải quan tâm đến con gái ngoan của mình. Không ngờ lại dùng sức quá độ...
Ninh Hạ khó xử liếc nhìn đống đề dưa trong bát, lại nhìn ánh mắt chờ mong của phụ thân, tình thế khó xử, chiếc đũa này hạ xuống cũng không được, không hạ cũng không xong. Cuối cùng cố nén khó chịu, gắp lên một miếng cắn nhẹ, rồi nhả ra... Khó ăn y hệt như trong ký ức, ăn xong cơ hồ muốn thành phật.
Đáng tiếc, con chim ngốc ba ba nào đó lại hiểu lầm biểu tình nước mắt đầm đìa của Ninh Tiểu Hạ thành cảm động, thực sự cảm thấy ý nghĩ đền bù của mình là đúng, lại làm như trước gắp một đống lớn đề dưa vào bát của con gái bảo bối.
Ninh Hạ: ...
Khụ khụ, Tịch ba ba, con đường làm từ phụ của ngươi còn gian nan lắm thay.
Trên bàn rượu Tịch gia, nâng ly cạn chén, mỗi con chim đều vì gia tộc lại có thêm một con chim phượng hoàng chính quy khỏe mạnh mà chúc mừng. Gia tộc là gốc rễ của bọn họ, chim non lại là niềm trông cậy của gia tộc, có gì đáng để bọn họ cao hứng hơn là có được chim non dũng cảm khỏe mạnh chứ.
--------------------------------------------------------
So với Tịch gia vui mừng khôn xiết, phía bắc Lục gia kia lại là một màn "gió tanh mưa máu".
Hôm nay là ấu sinh lễ của tiểu chủ nhân chính quy Lục gia, tiểu chủ nhân của bọn họ từ nhỏ đã thông minh, thiên tư cực cao, sao có thể so sánh với đám dân đen kia? Lần khánh điển này nhất định có thể đạt được thành tích cực tốt. Cho nên, đám người hầu Lục gia dựa theo phân phó của chủ mẫu, chưa đến rạng sáng đã bắt tay vào bố trí chủ trạch, cố gắng để các chủ nhân vừa về đến là có thể cảm nhận được không khí vui mừng.
Nhưng mà, trời có gió mây bất trắc, sự tình thường thường sẽ không thuận lợi như vậy.
Nghe tiếng ồn ào rối loạn ngoài cửa, đám người hầu tụ tập tại đình viện mặt lộ vẻ vui mừng, phần phật một đoàn xông ra cửa, chuẩn bị nghênh đón chủ nhân.
Có vài kẻ nhỏ tuổi thậm chí còn lộ ra vẻ chờ mong, hi vọng có thể thu được một bút tiền thưởng kha khá.
Người đến vô cùng thô bạo đẩy cửa lớn chủ trạch, mấy người hầu tránh ở sau cửa bị gió quét đến ngã lăn ra đất.
Một chuyến Lục gia có bốn con chim, lẻ loi trơ trọi bước vào viện môn. Không có uống rượu mừng, không có tộc lão, sắc mặt các chủ nhân cũng đều không được đẹp mắt cho lắm, nhìn lại xung quanh đèn treo kết hoa, trang trí vui mừng hớn hở, đám người làm trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Gia chủ Lục gia dọc đường bị thê tử làm cho phiền lòng, cũng không kiên nhẫn duy trì hình tượng nhân hậu của mình, nhìn một sân hạ bộc ngây ngốc, cảm giác lửa giận dường như có chỗ để trút ra.
"Đều tụ tập ở đây làm cái gì? Còn không mau đi làm việc! Chẳng lẽ ta dùng tiền mời các ngươi trở về là để làm đại tiểu thư, đại thiếu gia sao?" Lục Cầu tràn ngập tức giận trách cứ dọa cho một mảng lớn tôi tớ sợ hãi.
Gia chủ Lục gia ngày thường tự xưng là chim nhân hậu, đối ngoại đối nội đều khoan dung độ lượng, hiếm khi quở trách hạ bộc, lần này lửa giận bốc lên, không biết đã dọa sợ bao nhiêu con chim.
Bọn họ cũng không lo được đòi tiền thưởng gì, phần phật tản ra, ai làm việc nấy.
" ... Khoan đã, mau đem những thứ đỏ đỏ xanh xanh, không ra làm sao kia tháo xuống hết. Tộc lão và tộc nhân tối nay sẽ qua đây dùng cơm, để bọn họ nhìn thấy còn ra thể thống gì." Lục Cầu tâm tình nóng nảy, ngay cả trang trí ngày thường nhìn vào thấy vui mừng, giờ cũng chướng mắt, vội vàng thét ra lệnh cho những người làm tháo hết đồ trang trí xuống.
Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể tiêu hóa được việc con trai mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị một con chim bạch tử đánh bại.
Chim ngây thơ Tịch gia, một con bạch tử, lại đánh bại người thừa kế mà hắn tỉ mỉ bồi dưỡng mười năm, đây không phải là trò cười cho thiên hạ hay sao?
Đáng tiếc, không phải do hắn không tin. Thám tử nói như vậy, hài tử kia cũng đích thân thừa nhận mình thua bạch tử Tịch gia. Không thể không nói, việc này đả kích hắn rất lớn, thậm chí khiến hắn không thể duy trì được mặt nạ trên mặt, không thể nào bình tĩnh trở lại.
Lục Cầu là một con phượng hoàng có dã tâm. Mặc dù chỉ là gia chủ của một gia tộc tam lưu, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn luôn chôn giấu một nguyện vọng – khiến Lục gia thoát khỏi danh hiệu thế gia tam lưu, trở thành gia tộc nhất lưu chân chính, nhưng vẫn luôn không thể thực hiện được.
Uy Nhi ra đời khiến hắn nhìn thấy hi vọng chấn hưng Lục gia.
Thiên tư tuyệt hảo, trời sinh dũng mãnh, lại là dòng dõi mà hắn yêu thích, là người thừa kế lý tưởng nhất của hắn. Hắn tin tưởng hài tử này cuối cùng có thể dẫn dắt tộc nhân đi tới tương lai huy hoàng hơn.
Thế là, trong mười năm nay, Lục Cầu hao tốn vô số tâm tư lên người tiểu nhi tử, thậm chí vì thế mà xem nhẹ, lạnh nhạt đại nhi tử. Chưa từng nghĩ, tiểu nhi tử mà hắn ký thác kỳ vọng lại vô dụng như vậy –
Gia chủ Lục gia cũng không phải trách cứ hắn chiến bại. Dù sao, thất bại là chuyện thường xảy ra, hắn cũng không đến mức cho rằng con trai mình là thiên hạ đệ nhất. Uy Nhi bây giờ còn nhỏ, áp chế nhuệ khí của hắn một chút là vừa. Nhưng hắn không thể chịu đựng được việc con mình là một con chim cuồng loạn điên rồ.
Có cần đến mức đó không? Chẳng qua chỉ là thua một lần, có cần phải tỏ ra bộ mặt thua không nổi mất mặt như vậy? Nhưng tên tiểu tử ngu xuẩn này lại không nghe lời, vẫn cứ ngây ngốc ngơ ngẩn, hắn đành phải lôi kéo con chim này về, tránh cho đối phương làm mất mặt bên ngoài.
Lục Cầu càng nhìn càng tức giận, trừng mắt nhìn Lục Uy đang ngây ngốc ngơ ngẩn, hừ lạnh một tiếng, nuốt lại lời vừa định nói, phất tay áo bỏ đi.
"Hoa nhi, đi theo ta đến thư phòng một chút." Trước khi đi, hắn dường như nhớ ra điều gì, gọi đại nhi tử mà hắn đã bỏ bê bấy lâu, thu hút sự chú ý của tất cả những con chim có mặt ở đó. Hơn nữa, ngay cả đương sự cũng tỏ vẻ không kịp phản ứng, ngây ngốc.
"A... A ——" Lục Nguyệt Hoa bị mẹ kế đẩy một cái, đi theo sau lưng gia chủ Lục gia, đành phải cứng đờ bước theo.
"Xì! Đồ ngu xuẩn không ra gì. Sắp bị thu thập rồi." Có con chim phượng hoàng tố chất thần kinh nào đó ở phía sau hùng hùng hổ hổ lẩm bẩm, hung hăng nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ gầy của con chim ngây thơ. Lục Uy thì vẫn tiếp tục giữ bộ dạng thần hồn xuất khiếu.
Đưa lưng về phía mẹ kế, Lục Nguyệt Hoa, nét mặt toát ra biểu cảm u ám không tương xứng với tính cách nhu nhược.
... Một ngày nào đó, hắn muốn đích thân báo thù cho mẫu thân.
Những kẻ này, đã từng phụ bạc mẫu thân của hắn, đều sẽ phải trả giá.
Bất chấp mọi giá.
--------------------------------------------------------
Ấu sinh lễ thoáng chốc trôi qua, điều đó có nghĩa là chim non đã có được "thẻ căn cước" của tộc đàn, có thể tự mình ra đường đi dạo.
Bị nhốt nhiều năm, Ninh Hạ hiếm khi muốn từ bỏ "trạch", ra ngoài vừa ngắm cảnh, vừa xem náo nhiệt.
Không ngờ chuyến đi tùy ý này, nàng lại nhặt được một con chim ở bên ngoài. Một con chim đã từng gặp, quên rồi, vậy mà lại là một gia hỏa âm hồn bất tán.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận