Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 895: Đưa về (length: 8574)

Giác lâu đã mở. Đám người mong chờ buổi đấu giá cuối cùng cũng tới.
Sau khi trải qua nhiều phen gián đoạn và những khúc nhạc dạo ngắn đầy kinh tâm động phách, chủ đề chính của chuyến đi lần này cuối cùng cũng đến trước mặt bọn họ.
Cái hội đấu giá được đồn là lớn nhất vùng biên thùy đông nam này cuối cùng cũng muốn vén lên bức màn che thần bí trước mặt nàng.
Ninh Hạ cũng không thể ức chế được một chút mong đợi nho nhỏ.
Nàng cũng từng tham gia đấu giá hội, năm năm trước ở Phù Vân đảo. Đó chính là một lần đấu giá hội đặc sắc, tập hợp cả kịch bản, cảnh tượng lẫn tính mạo hiểm cao.
Cũng không biết lần này hội đấu giá ở Tầm Dương thành sẽ như thế nào. Là một nơi đô hội thương nghiệp, chỉ sợ quy mô của hội đấu giá ở đây không hề nhỏ.
Bọn họ cũng không quên lần này là mang nhiệm vụ tới.
Tễ tử châu cực phẩm. . . vẫn chưa đến tay.
Sáng sớm, đoàn người Ngũ Hoa phái liền thu dọn hành trang, chuẩn bị đến khu vực Giác lâu chờ đợi.
Không ngờ hôm nay lại được chứng kiến Thẩm Nhạc Dương bận rộn một cách dị thường, thần long thấy đầu không thấy đuôi ở Thẩm phủ.
Trừ ngày đầu tiên gặp mặt, sau đó Ninh Hạ và những người khác chỉ gặp hắn một lần. Lúc ấy, trước khi xuất phát, hắn vội vã trở về một chuyến rồi lại ra ngoài, phỏng đoán là đang bận việc gì quan trọng. Ngược lại, số lần cha hắn là Vân Hi quân xuất hiện nhiều hơn. Buổi sáng, Ninh Hạ bọn họ thường thấy đối phương ở trong viện.
Bởi vì chuyện của Sùng Nhật chân quân, mấy người náo loạn có chút xấu hổ. Nhưng đối phương vốn không có ác ý gì, lại có quan hệ đồng môn, không cần hai ngày đã không có gì nữa.
Ninh Hạ lại cảm thấy vị Vân Hi quân này đối với nàng so với lần đầu gặp mặt nhiệt tình hơn rất nhiều. Ngẫu nhiên gặp mặt trong vườn hoa cũng hỏi nàng tình hình gần đây. Điều này khiến Ninh Hạ có chút không hiểu, nghĩ đi nghĩ lại đành quy chuyện này là do đối phương sùng bái Nguyên Hành chân quân nên yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. . .
Hôm nay Thẩm Nhạc Dương cuối cùng cũng rảnh rỗi. Trước đó hắn chịu sự dặn dò của gia tộc, vận chuyển một nhóm hàng hóa trân quý về Tầm Dương thành, làm hắn giày vò không ít. Hôm nay hết thảy đều kết thúc, hắn cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Hắn đầu tiên là hành lễ vấn an Nguyên Hành chân quân, sau đó là mấy vị sư huynh trên danh nghĩa, cuối cùng mới đến lượt Ninh Hạ.
"Nhiều ngày không gặp, tu vi Ninh sư muội tựa hồ lại tinh tiến." Thẩm Nhạc Dương vừa như tán thưởng lại vừa như bất đắc dĩ.
Ninh Hạ có chút kỳ quái. Trận này nàng không có tập trung tu luyện, sao có thể tinh tiến. Gần đây bận bịu những chuyện thượng vàng hạ cám, nàng cũng có chút lo lắng bản thân bị rớt lại. Không ngờ lại được Thẩm Nhạc Dương khen.
Nhưng nàng rất có tự mình hiểu lấy, có chút hoài nghi đối phương có phải đang nói lời khách sáo.
"Ninh sư muội tổng là đối với bản thân không có gì tự giác." Nhìn ra vẻ nghi vấn trên mặt nàng, Thẩm Nhạc Dương có chút buồn cười, không nói gì thêm, chỉ nói như vậy.
Ninh Hạ không biết rằng trận này nàng bận việc khác là thật, nhưng không có bỏ bê việc tu luyện linh lực. So với lúc mới tới Tầm Dương thành, chỉ có tiến không có lùi.
Năm năm trước nàng đã là tu vi trúc cơ trung kỳ, tuy thăng cấp nhanh, nhưng tình huống đặc biệt dùng cách đặc biệt, cũng coi như vững chắc. Tại Ngũ Hoa phái "bế quan" năm năm, vẫn luôn củng cố tu vi, học tập thuật pháp kiếm pháp, tự nhiên cũng không thể thiếu việc tu luyện linh lực.
Linh lực tích lũy ngày tháng cũng tích lũy không sai biệt lắm, tuy không đến mức lập tức đột phá, nhưng trên thực tế thập phần sung túc. Chỉ là bởi vì năm năm nay đều tĩnh tu, không có điểm đột phá, rất khó đ·á·n·h vỡ bình chướng tu vi.
Không nghĩ tới khi đến Tầm Dương thành, trong một tháng ngắn ngủi, đã trải qua không ít chuyện, tâm cảnh thể ngộ lại có tiến triển. Bất tri bất giác, bình chướng kia đã có dấu hiệu buông lỏng, nếu lại được chút lực đẩy, tích lũy thêm chút thời gian, lên đến trúc cơ hậu kỳ ngay trong tầm tay.
Thật là thuận lợi khiến người ta phải sợ hãi thán phục trong kiếp sống tu luyện.
So với hắn cũng không thua kém bao nhiêu tiến độ. Nói ra cũng không có gì, nhưng phải biết, hắn là một tu sĩ đơn linh căn, mà Ninh Hạ chỉ là tu sĩ tam linh căn bình dân.
Chính mình so với đối phương, Thẩm Nhạc Dương cảm thấy hoàn toàn lép vế. Hắn trong lòng thầm than, che đậy sự thất lạc nhỏ không thể thấy, chuyển dời chủ đề.
"Nghe nói mấy ngày trước, Kim Lâm sư huynh hộ tống tới đây ngoài ý muốn bị thương, nhưng còn có trở ngại? Nếu có yêu cầu gì, cứ nói với quản gia. . ."
"Thiếu gia." Lời nói của Thẩm Nhạc Dương bị đ·á·n·h gãy, một nam tử trung niên bước nhanh tới, nói gì đó bên tai hắn.
"A? Sửa xong rồi. Không phải nói còn phải mấy ngày nữa sao? . . . Vậy à. Ta biết rồi."
Hắn như chợt nhớ tới gì đó, nói với Ninh Hạ bọn họ: "Lúc này cũng là vừa vặn. Bên này vừa có tàu cao tốc mới sửa xong, còn tưởng phải qua chút thời gian nữa mới xong, nên chưa an bài."
"Thân thể Kim sư huynh đại khái cần được tu dưỡng. Tầm Dương thành dẫu sao vẫn có chút ồn ào, cũng không có lợi cho hắn dưỡng thương. Nếu Nguyên Hành chân quân yên tâm, đệ tử có thể phái chiếc tàu cao tốc này chở hắn một đoạn đường, thuận tiện vận chuyển chút đồ vật về Ngũ Hoa phái."
Thẩm Nhạc Dương vừa vặn muốn đưa chút quà về Ngũ Hoa phái, nghe vị quản sự đáp lời, bỗng nảy ra ý hỏi.
Đôi mắt Nguyên Hành chân quân thoáng trầm xuống, sau đó rất nhanh liền bị suy tư trong mắt lấn át.
"Như vậy. . . Cũng tốt. Giải quyết được một mối lo, nơi đây đích xác bất lợi cho hắn tu dưỡng, nếu có thể trở về tông môn trước cũng là chuyện tốt. Vậy liền nhờ Thẩm sư điệt cho người trông nom nhiều hơn."
Ninh Hạ nghe vậy, trong lòng có chút lo lắng, lại do dự không nói ra, cũng không biết có nên nói hay không.
Không ngờ Nguyên Hành chân quân dường như đã khám phá được ý nghĩ của nàng, trấn an nói: "Không cần phải lo lắng. Thẩm gia thương hội nổi tiếng xa gần, cũng có lộ tuyến chuyên môn, khả năng đụng phải những người không có phận sự nhỏ hơn."
Kỳ thật nghĩ lại cũng đúng. Thẩm gia là nhà buôn lớn, trải rộng sản nghiệp ở đông nam biên thùy, hệ thống an toàn của họ tất nhiên thập phần chu toàn. Bất luận là hộ vệ, hay tuyến đường vận chuyển hàng hóa đều phải là đỉnh cấp. Bọn họ vừa vặn cũng muốn vận chuyển đồ đến Ngũ Hoa phái, tất sẽ có chân nhân của phái bảo hộ, tính an toàn không cần nói cũng biết.
Đem Kim Lâm giao cho bọn họ chở về, nghĩ thế nào cũng yên tâm mới phải. Rốt cuộc Kim Lâm chỉ là đệ tử bình thường của Ngũ Hoa phái, cũng không có gì khiến người khác chú ý, nói không chừng còn không hấp dẫn bằng hàng hóa trên tàu cao tốc.
Chỉ là chẳng biết tại sao Ninh Hạ lại có cảm giác không an ổn. Ninh Hạ nghĩ có lẽ là do mình đa nghi, rốt cuộc người đưa Kim Lâm đi là một đám người không quen biết. Không hiểu sao lại khiến người ta khó chịu, nàng không yên lòng cũng là lẽ thường tình.
Chỉ là Nguyên Hành chân quân chung quy kinh nghiệm phong phú hơn nàng, cũng thông minh hơn, nàng có ý nghĩ trái ngược lại là điều tất nhiên. Cuối cùng cũng đành im lặng.
Nhận được sự đồng ý của Nguyên Hành chân quân, Thẩm Nhạc Dương có lẽ vì muốn an lòng bọn họ, nên trước mặt bọn họ, tự mình an bài xong xuôi, phái những hộ vệ cao cấp nhất hộ tống lô hàng này. Đương nhiên cũng là bảo vệ Kim Lâm.
Nguyên Hành chân quân muốn đi thông báo cho Kim Lâm một tiếng, có lẽ muốn bàn giao đồ đạc. Mọi việc xong xuôi đã gần giờ Tỵ, đám người Ngũ Hoa phái mới chậm rãi xuất phát đến Giác lâu. Trò hay hôm nay.
"Nhưng là chuẩn bị xong?" Nguyên Hành chân quân liếc Ninh Hạ một cái.
Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Lại không phải nàng đi mua đồ? Còn chưa trưởng thành đến mức có thể tham gia đấu giá, kẻ nghèo hèn Ninh Hạ biểu thị không có lời nào để nói.
Đã từng tham gia qua đấu giá hội, biết thổ hào đấu đá nhau điên cuồng đến mức nào, Ninh Hạ sẽ không tham gia vào thị trường giá cả cao ngất ngưởng này. Trừ phi đến ngày nào đó nàng thật sự không thiếu tiền, có lẽ sẽ đi thể nghiệm, nhưng trước mắt, cứ xem náo nhiệt là được rồi.
Hiểu rõ ý nghĩ của tiểu đệ tử, Nguyên Hành chân quân lắc đầu, cười không nói.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận