Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1545: Ý nghĩ ( hạ ) (length: 8125)

Triêu Văn kiếm sau khi hoàn thành "lột xác" liền là như vậy. Hiện giờ, mặc dù hình dáng bên ngoài bất đắc dĩ phải phát sinh chút biến hóa, nhưng ít ra đã ngăn được vận mệnh tự hủy diệt của bản thân.
Sau khi Lang Ngũ tiếp nhận sự thay đổi này, cũng tỏ vẻ Triêu Văn quả thực so với trước kia linh hoạt hơn rất nhiều. Chưa nói đến việc dung hợp với các loại vật liệu mới cùng với sự va chạm của các loại lực lượng dẫn đến những biến hóa vi diệu, chỉ riêng việc chuôi linh kiếm này có khả năng thừa nhận và tính trưởng thành đều được cải tiến hiệu quả.
Đương nhiên, Ninh Hạ không phải là kiếm, không thể tiến hành thao tác "cắt chi" phẫu thuật giống như Triêu Văn, nhưng điều này cũng không cản trở nàng suy nghĩ tương tự. Ninh Hạ có góc độ suy nghĩ từ trước đến nay đều thập phần đặc biệt, bởi vậy nên tiến hành một số suy nghĩ kéo dài, thập phần "thiên mã hành không".
Nàng quả thực là không thể đem hai cỗ lực lượng dẫn tới nơi nào đó rồi sau đó lại chọn dùng phương thức vật lý cắt đoạn đi ra ngoài. Xem ra như vậy là xong hết mọi chuyện, nhưng như thế chẳng khác nào tự mình hại mình?
Huống chi, nếu như vậy mà đem hai cỗ lực lượng bất phàm dẫn ra ngoài cơ thể, chẳng phải nàng tự nhiên mất đi hai cỗ lực lượng đó sao? Điều này đi ngược lại với ý tưởng của Ninh Hạ là ngầm coi hai cỗ lực lượng như nguồn dự trữ, chuẩn bị cho ngày sau có cơ hội sử dụng.
Bất luận là vì tính hoàn chỉnh của tự thân, hay là vì bảo tồn tiềm lực chưa hết, nàng đều tuyệt đối không thể từ bỏ hai cỗ lực lượng.
Nhưng Triêu Văn kiếm "trọng sinh" quả thực đã cho nàng một số ý tưởng mới.
Hiển nhiên, sở dĩ Triêu Văn kiếm có thể thuận lợi giải quyết xung đột nội bộ cũng là theo việc giải quyết khởi điểm mâu thuẫn giữa hai bên, chuyển hướng khơi thông, dẫn ra lực lượng mâu thuẫn.
Nàng là người, mà không còn nghi ngờ gì nữa, muốn giải quyết xung đột lực lượng nội bộ, trước tiên nàng phải khơi thông lực lượng, tận khả năng khiến hai cỗ lực lượng tách ra, rồi sau đó mới tiến hành xử lý. Nếu không cứ kéo dài triền miên như vậy, đại khái đợi đến "thiên hoang địa lão", vấn đề trên người nàng có thể đều không cách nào giải quyết.
Việc tách hai cỗ lực lượng này kỳ thực cũng không khó, Ninh Hạ trước đó đã có kinh nghiệm phân loại các thuộc tính linh lực. Tuy nói đây không phải năng lực gì thực sự nổi trội, nhưng nó khiến nàng thập phần quen với việc tạm thời tách các loại lực lượng có tính chất khác nhau ra.
Thêm một điều nữa, mặc dù hai cỗ lực lượng này đ·á·n·h nhau rất lợi hại, một bộ dáng "không phải ngươi c·h·ế·t chính là ta s·ố·n·g", nhưng đối với bản thể của Ninh Hạ, thậm chí đối với thần hồn của Ninh Hạ đều có độ thuần phục nhất định. Dù sao, ngay cả việc bọn chúng không dây dưa tranh đấu vào ngày thường, ngược lại chọn lúc Ninh Hạ luyện trận "ốc còn không mang nổi mình ốc" mà ngấm ngầm đấu đá, cũng có thể nhìn ra chút vấn đề.
Nhân đó, tạm thời mà nói, nếu hai cỗ lực lượng này thực sự đ·á·n·h nhau lợi hại, Ninh Hạ trực tiếp điều tiết cũng có chút tác dụng. Bề ngoài, chúng vẫn có thể hơi "nghe" chỉ huy của Ninh Hạ.
Nhưng có thể tách ra cũng không ích gì, quay đầu bọn chúng lại đ·á·n·h nhau lên thì vẫn như vậy. Ninh Hạ lại không thể một đời đều phải "nội thị", thời khắc giám thị trạng thái của hai cỗ lực lượng này. Như vậy, nàng thật sự không cần làm gì khác, trực tiếp tìm một sơn động bế quan chờ hai cỗ lực lượng này đồng hóa còn tương đối nhanh hơn.
Ninh Hạ liền nghĩ, mâu thuẫn trong cơ thể nàng cũng chỉ có hai cỗ lực lượng, xem xem có thể hơi dẫn ra một trong hai cỗ lực lượng này phong ấn tại một nơi nào đó hay không. Chờ quay đầu giải quyết xong nguy cơ trước mắt, lại thả ra, chậm rãi giải quyết, chắc chắn sẽ có biện pháp.
Nàng ngay lập tức nghĩ đến hỏa chủng. Lúc trước, cái hỏa chủng chân linh không biết thuộc về ai này, chính là theo khối đá trận hành hỏa không biết từ đâu tới, hư hư thực thực xuất phát từ chính tay nàng, mà dẫn ra, vừa dẫn ra liền trực tiếp trú lại tại đan điền của nàng.
Ban đầu nó ở trên khối trận thạch kia một thời gian, có lẽ sẽ nguyện ý tạm thời trở về. Đợi nàng giải quyết khốn cảnh trước mắt, ổn định lại rồi lại đưa nó về đan điền, hẳn là. . . Không có vấn đề gì đi?
Huống hồ, so với cỗ lực lượng mang theo chút cuồng ngạo cùng ngang ngược "long đan" kia, thì viên chân linh hỏa chủng này trước nay đều hướng về phía nàng. Khi không hiếu thắng hiếu chiến, nó vẫn luôn là trợ thủ tốt của nàng, chỉ đâu đ·á·n·h đó.
Ninh Hạ cho rằng theo trên người này ra tay sẽ dễ dàng. . . hơn rất nhiều. Trong lòng nàng vừa động, khi hai người không chú ý, liền hơi khẩy nhẹ hỏa chủng trong cơ thể, muốn rút ra ngọn lửa.
Ân? Hoàn toàn không phải như vậy!
Ninh Hạ chỉ muốn "mặt đầy nước mắt", con lớn không nghe lời mẹ, ngay cả "tiểu hỏa tử" cũng không nghe lời.
Nó căn bản không nghe chỉ huy, ban đầu còn đỡ một chút, nhưng khi phát hiện Ninh Hạ có ý đồ đưa nó ra ngoài cơ thể, nó liền giãy giụa không ngừng, dứt khoát liền bãi công, tự mình bơi trở về.
Ninh Hạ thăm dò triệt để thất bại. Ở bên ngoài, Ninh Hạ cũng không dám làm gì thêm, tính toán quay đầu lại nghiêm túc thử một lần. À, hoặc có thể đổi đối tượng khác thử một lần, có lẽ vị "long huynh" kia tính tình sẽ tốt hơn. . . Chăng?
Cho nên, khi hai người cùng Thái Hòa phân biệt, Lang Ngũ đã nhìn thấy một Ninh Hạ suốt dọc đường đều như có điều suy nghĩ.
Tâm tư của nàng đã sớm bay tới nơi nào không biết, tự nhiên nhìn qua có vẻ thất thần. Lang Ngũ rất tự nhiên hiểu lầm là do thân thể nàng khó chịu, rốt cuộc những ngày qua nàng hao tâm tổn trí, ảm đạm tiêu hồn, cả người thoạt nhìn tiều tụy không chịu nổi, quả thực không ra dáng vẻ gì, dẫn tới hiểu lầm cũng là bình thường.
Ninh Hạ biết, cứ suy nghĩ lung tung như vậy cũng không ích gì, không thực tế thao tác thì hết thảy đều là nói suông, việc cấp bách bây giờ là mau chóng trở về, chờ yên tĩnh một mình rồi lại tiến hành nghiên cứu, tranh thủ nhanh chóng giải quyết vấn đề này. Bí cảnh cũng sắp mở, nàng rất nhanh sẽ không có thời gian xử lý việc này.
Sự ngẩn ra và suy tư trên mặt nàng lúc này bị Lang Ngũ cho là xác thực.
Lang Ngũ hơi có chút áy náy, không nên tùy ý để đối phương làm ẩu, trạng thái tinh thần như vậy còn theo tới, như vậy không phải hồ nháo sao. Hắn cũng không nói thêm gì, tính toán trực tiếp dẫn người trở về trú địa.
Nhưng bất kể là ai, chỉ cần cùng tiểu xui xẻo Ninh Hạ này ra cửa, thì vĩnh viễn không thể thuận lợi, sợ gì thì gặp nấy, càng muốn làm gì thì thế nào cũng phải xảy ra chút chuyện kỳ quái.
"Nhìn xem, đây không phải Tham Lang giản Thanh Nguyên sao? Sao hôm nay lại có hứng thú ra ngoài đi dạo vậy? Ta còn tưởng ngươi thế nào cũng phải trốn trong trú địa cho đến khi bí cảnh mở ra mới dám ló mặt." Lời nói chanh chua, giọng điệu sắc nhọn như kẹp cổ họng, nghe thôi đã khiến người ta nổi da gà.
Đây lại là quỷ "âm dương quái khí" ở đâu xuất hiện? Sao giọng nói nghe quen tai vậy?! Những lời lẽ muốn ăn đòn quen thuộc này, thật khiến người ta toàn thân không thoải mái.
Còn nữa. . . Vì sao cứ phải chọn thời điểm này mà gây sự? Có phải ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm không!
Ninh Hạ cảm thấy một cỗ hỏa khí xông thẳng lên đầu, cảm giác cả người đều không tốt.
Đợi đến khi thấy rõ người gây chuyện, bất luận là Ninh Hạ hay Lang Ngũ, trong lòng đều đồng loạt lóe lên một ý nghĩ —— quả nhiên là hắn.
Đây đúng là tên gia hỏa "âm hồn bất tán", không thể trông cậy vào hắn "dài đầu óc" được. Rõ ràng không có việc gì lại cứ thích kéo người khác để tìm cảm giác tồn tại, cả cái Ti Nam thành này, người nhàm chán như hắn cũng không có mấy ai.
"Ngươi còn chưa hết chuyện à?" Lang Ngũ hiển nhiên so với nàng càng thêm phiền chán người này: "Tĩnh Giang, ngươi cả ngày cứ bám lấy ta như vậy có ý nghĩa gì? Ta và ngươi vốn chẳng có bất kỳ liên hệ nào. Nếu ngươi cứ phải dùng phương thức này để ta nhớ kỹ ngươi, vậy thì ngươi đã thành công rồi đó."
Tĩnh Giang, chính là đạo hiệu của Việt Như Chính.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận