Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 80: Xâm nhập (length: 5749)

Chương 80: Xâm nhập
Rừng rậm thí luyện tràn ngập sương mù, rõ ràng xung quanh đều là cây cối xanh um, nhưng khi tiến vào bên trong, bọn họ lại không hề cảm thấy một chút cảnh đẹp ý vui nào, ngược lại như một đám mây đen t·ử khí treo lơ lửng trong lòng, làm người ta khó chịu vô cùng.
Ninh Hạ càng chạy càng đến gần hai sư huynh đệ Lâm Bình Chân, cuối cùng nàng thậm chí không màng hiềm nghi mà k·é·o lấy tay áo Thẩm Nhạc Dương, dù sao nàng chỉ là một tiểu nữ hài tám tuổi, nơi quỷ quái này làm nàng quá không thoải mái.
"Làm sao vậy? Đừng sợ, đi sát chúng ta là được." Lâm Bình Chân cho rằng tiểu nữ hài là bởi vì bất an nên mới như vậy, lại lặp lại một lần lời nói giống như sư đệ mình.
Không phải a, nếu như chỉ là sợ hãi thuần túy thì tốt rồi, Ninh Hạ nắm c·h·ặ·t lấy vạt áo trong tay.
Có trời mới biết nàng chưa từng gặp qua chuyện quỷ dị như vậy. Từ khi tiến vào phạm vi trong rừng rậm, nàng cảm giác được có vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, đều là "đồ vật" còn s·ố·n·g, có treo ở trên cây, có nằm trên đất, có thì dán vào thân cây.
Tóm lại, tại phiến rừng rậm nhìn như không có bất kỳ vật gì còn s·ố·n·g này, nàng lại cảm giác được có vô số sinh vật không rõ tên đang trốn trong bóng tối quan s·á·t bọn họ. Nói thế nào đây, tựa như là ở chợ bán thức ăn, bất quá nàng là cây cải trắng bị chọn kia.
A a a, chẳng lẽ các sư huynh không cảm giác được sao? Nơi này quá làm người ta rợn cả tóc gáy! Không thể nào, một đám tu sĩ trúc cơ, nàng không thể tự mình dọa mình. Hơn nữa những người đồng hành trên mặt cũng không nhìn ra cảm xúc gì đặc biệt, dù có chút khẩn trương nhưng không đến mức là sợ hãi, nhiều lắm chỉ là căng thẳng.
"Chân ca, huynh có cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta không?" Ninh Hạ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng mím môi nói một câu, chỉ mong đó chỉ là tác dụng tâm lý của nàng hoặc là nguyên do gì khác.
Lâm Bình Chân nghe vậy thì dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía tiểu nữ hài đang sợ hãi nói: "Ánh mắt?" Ninh Hạ không chút nghĩ ngợi gật đầu, nàng cảm giác mình từ sau khi đi vào thì tựa như xông vào một không gian dị độ, quỷ dị lại đáng sợ. Trời ạ, hiện tại chạy còn kịp không?
Lâm Bình Chân khẽ gật đầu không nói gì thêm, Ninh Hạ cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, loại cảm giác bị nhìn t·r·ộ·m cùng lĩnh vực bị xâm lấn này làm cho nàng rất khó chịu. Lâm Bình Chân thấy nữ hài mặt mày buồn n·ô·n muốn ọe, có chút hiểu rõ.
Quả nhiên là thần hồn quá nhạy cảm sao? Hắn đương nhiên biết đến những yêu thú trốn xung quanh nhìn lén, bất quá, đều là những tiểu yêu thú không vào cấp, không thành uy h·i·ế·p, hắn cũng không để ở trong lòng.
Nhưng lại vạn vạn không nghĩ tới Ninh Hạ sẽ nhạy cảm p·h·át giác được những ánh mắt này, hiển nhiên nha đầu này thần hồn không kém, nhưng vì không hù đến những củ cải nhỏ còn lại, Lâm Bình Chân cảm thấy vẫn nên giữ yên lặng thì tốt hơn. Dù sao làm một đám gia hỏa nhỏ không có kinh nghiệm biết mình bị một đoàn yêu thú bao vây thì phân phút sẽ gây nên khủng hoảng.
Chỉ có thể làm nàng chịu chút sợ hãi, Lâm Bình Chân có chút áy náy mà liếc nhìn tiểu nữ hài. Ninh Hạ hoàn toàn không biết đối phương dự định điều gì, phần lớn thần trí đều dồn hết vào việc vượt qua cảm giác buồn n·ô·n do sợ hãi và bất an tạo thành.
Đi được một đoạn đường, mặc dù loại cảm giác bị nhìn t·r·ộ·m kia vẫn như hình với bóng, nhưng lâu như vậy không gặp được tập kích hoặc là bầy thú c·ô·ng kích, dần dần Ninh Hạ cũng có chút bình tĩnh lại.
Đương nhiên đội ngũ không có dừng lại, Lâm Bình Chân vẫn luôn dẫn bọn họ đi vào trong, bất quá rất kỳ quái chính là thời tiết trong rừng rậm thí luyện khác biệt rất lớn. Vừa rồi một vùng sương mù dày đặc, vừa đến chỗ này lập tức lại là vạn dặm không mây, sáng sủa, cũng có nơi mưa dầm rả rích.
Tóm lại, vào rừng rậm không bao lâu, Ninh Hạ tại trong thời gian cực ngắn đã trải nghiệm qua một phen dầm mưa dãi nắng cùng gió táp mưa sa, đổi mới tam quan của nàng một cách mạnh mẽ. Đại khái chỉ có tu chân giới mới có nơi thần kỳ như vậy? Hoàn toàn không thể dùng khoa học để giải thích.
"Khi nào mới có thể đến a?" Người nói chuyện đương nhiên không phải Ninh Tiểu Hạ, nàng cũng không có thói quen làm người khác chú ý, một tiểu tu sĩ luyện khí đi theo nước mắt lưng tròng k·é·o ca ca hắn hỏi. Đây đồng thời cũng là điều mọi người đều muốn hỏi, bất quá người lớn tuổi hơn lại không dám lên tiếng, chỉ sợ bị ai cười chê.
Cũng không trách mọi người sẽ mở miệng dò hỏi, bọn họ tiến vào phạm trù rừng rậm đi rất xa không nói, đường đi này cũng bách chiết thiên hồi, dọc theo đường đi lại gặp nhiều chuyện, những tiểu tu sĩ còn chưa được ăn khổ có chút không chịu nổi, bọn họ quá mệt mỏi. Nhưng mà đến hiện tại đừng nói là yêu thú, ngay cả một cọng lông yêu thú cũng không thấy bóng dáng, điều này khiến những tu sĩ luyện khí trẻ tuổi có chút không giữ được bình tĩnh.
Bất quá, Ninh tiểu ngu xuẩn thì không thuộc phạm vi này, càng đi vào trong, nàng cảm giác càng mãnh liệt, lông tơ đều dựng đứng lên, vẫn là có vô số ánh mắt theo sát nàng không đổi, hơn nữa khí tức này lại càng thêm mãnh liệt. Nói ngắn gọn, có lẽ sinh vật nhìn t·r·ộ·m bọn họ đã đổi hết nhóm này đến nhóm khác, giống như hiện tại đã biến thành "đại gia hỏa" lợi hại hơn.
Ninh tiểu ngu xuẩn bất thình lình run lên một cái, dựa sát vào trong đám người một chút, chung quanh nơi này tràn ngập khí tức làm nàng thực sự không thoải mái dễ chịu, càng hơn trước đó.
"Đến rồi." Lâm Bình Chân vẫn luôn trầm mặc dừng bước, nhưng mà không đợi đoàn người thả lỏng, chỉ nghe thấy t·h·iếu niên nói: "Lấy v·ũ· ·k·h·í của mình ra. Chú ý! Nhất định phải nghe chỉ huy!"
(bản chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận