Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1093: Chê cười (length: 8002)

"Nhưng chúng ta không chen vào được a." Kim Lâm bất đắc dĩ nói. Kỳ thật bọn họ rất muốn đi vào, nhưng các đồng môn khác quá mạnh, đem bên trong chắn đến chật như nêm cối, muốn vào cũng không vào được.
Bọn họ cố gắng đến đây, cuối cùng đều bị những tên đáng sợ kia gạt ra, ngay cả một sợi lông cũng không nhìn thấy, cuối cùng một đám người đều bị cản ở bên ngoài cũng đành từ bỏ.
Ninh Hạ rốt cuộc là tình huống gì, thắng hay là thua, bọn họ thật sự không rõ. Bứt tai gãi má, lại chỉ có thể ở bên ngoài chờ.
May mắn có người lanh lợi, bắt lấy một đồng môn từ trong đám đông đi ra để hỏi thăm tình hình. Mặc dù đối phương thoạt nhìn cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng dẫu sao cũng là nhìn được mấy lần mới bị gạt ra, hỏi hắn chắc chắn không sai.
Sau đó một đoàn người Trận Pháp đường mới biết được, Ninh Hạ thắng.
Đây quả thật là một tin tức tốt kịp thời, lập tức khiến cho đám người đang nôn nóng được tiêm một liều thuốc trợ tim, cũng không vội chen vào xem tình huống nữa, mà an tâm ở bên ngoài chờ người.
Quả nhiên, không lâu sau người liền tự mình đi ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.
"Ninh sư muội, Ninh sư muội, có phải ngươi thắng rồi không?" Hà Hải Công vẻ mặt hưng phấn nói.
Xem biểu tình của đối phương liền biết nhất định là nghe được tin tức từ đâu, dựa vào tính tình của đối phương, nói những lời này sợ là chuẩn bị trêu chọc nàng. Ninh Hạ có chút bất đắc dĩ gật đầu. Quả nhiên...
"Oa, lợi hại. Không hổ là người có tiền đồ nhất Trận Pháp đường chúng ta! Nha đầu giỏi, ngươi lại cách vị trí xếp hạng phía trước gần thêm một bước. Ta sợ có một ngày ngươi ra cửa cũng sẽ bị những sư đệ sư muội cuồng nhiệt kia đuổi theo mất..."
Đây đều là cái gì với cái gì? Ninh Hạ có chút dở khóc dở cười. Cho nên nói cuối cùng vẫn là đang trêu chọc nàng.
Nói đến việc này cũng kỳ lạ, fan cuồng, fan muội bất luận ở thế giới nào cũng tồn tại. Bọn họ sẽ bởi vì một số duyên cớ mà tự động truy đuổi một tồn tại nào đó để thu hoạch được sự thỏa mãn nhất thời trong thế giới tinh thần. Cho nên bất luận ở đâu đều có những người truy quang như vậy.
Đời trước Ninh Hạ ở thế giới hiện đại rất nhiều, không nghĩ tới đời này đi tới không gian cổ phong kỳ huyễn này cũng như thế.
Tu chân giới fan cuồng, fan muội thậm chí còn khác người hơn. Phương hướng của bọn họ phần lớn đều thống nhất cao độ với quy tắc ngầm của tu chân giới, đó chính là cường giả vi tôn.
Tu vi cao thâm đại năng thì không cần phải nói, không xuất hiện cũng có một đám người hô hào cầu muốn gặp, truy ở phía sau thổ lộ.
Những người trẻ tuổi cũng không thua kém bao nhiêu. Những người có phong thái trác tuyệt, tự mang hào quang, nhân vật phong vân tự nhiên là những người xuất sắc trong đó.
Ninh Hạ trước đó ở trong môn phái đã được chứng kiến qua, có vài người tương đối phô trương, khi ra cửa luôn có một đám người chạy theo phía sau, đủ loại người.
Chỉ bất quá có người hưởng thụ loại tác phong này, có người lại không thích loại tập tục này.
Như Lâm Bình Chân liền không quá thích. Hắn năm đó ở tông môn khi chưa đứng vững, lúc ra ngoài liền có một đám người ở phía sau đi theo, lấy các loại lý do bắt chuyện thổ lộ tâm tình với hắn. Sau này hắn lên tiếng nói không thích hành vi này, hy vọng mọi người có thể đem nhiều tâm tư đặt ở việc tu luyện của bản thân, việc này mới thu liễm đi rất nhiều.
Dù là như thế, khi Ninh Hạ mới vào cửa lúc gặp mặt đối phương vẫn phát hiện có không ít người vụng trộm đi theo, ngóng trông đợi cơ hội lôi kéo làm quen.
Mấy năm gần đây hắn kết đan, uy nghi càng thịnh, liền không ai dám đi theo sau hắn, sẽ chỉ dám vụng trộm vây xem khi ngẫu nhiên gặp. Lâm Bình Chân cũng coi như được trả lại mấy phần thanh tịnh.
Đương nhiên không chỉ có Lâm Bình Chân, Ngũ Hoa Phái rất nhiều hạng người có danh tiếng cũng chịu đủ cái "khổ" này. Đương nhiên, đối với một số người mà nói cũng không cảm thấy khổ, ngược lại là như cá gặp nước, thập phần hưởng thụ lạc thú trong đó.
Trong số này, một số nữ tu tài mạo song toàn càng lợi hại, cơ hồ đều có tiểu đoàn thể của chính mình. Cũng nhờ những người này mà danh tiếng của các nàng mới có thể được truyền bá ra ngoài.
Cho nên việc Ninh Hạ trước kia im hơi lặng tiếng cũng là điều đương nhiên, nàng yên tĩnh tựa như căn bản không có người này vậy, không có người "tuyên truyền quảng cáo" thì làm sao có người biết đến một tồn tại như nàng?
Mấy ngày nay cũng là nhờ nàng tự mình g·i·ế·t ra một đường m·á·u. Không phải nàng còn không biết đang ở nơi xó xỉnh nào đâu.
Hà Hải Công nói những lời này cũng thuần túy là trêu chọc Ninh Hạ. Bọn họ quen biết mấy năm, đối với tính tình của hai bên là rõ nhất, Ninh Hạ làm sao có thể thích loại này? Nói ra bất quá là để khuấy động không khí thôi.
"Còn sư đệ sư muội... Sư muội ngày thường chuyên cần khổ luyện, một ngày đều sắp xếp kín mít, đừng nói là chúng ta, đôi khi ngay cả sư tôn cũng không tìm được người. Ngươi xác định những sư đệ sư muội bốn phía chạy loạn kia có thể tìm được nàng? Sư muội là người khó tìm nhất..."
"Lời nói cũng không thể nói như vậy..."
Uy, hai người các ngươi một xướng một họa, là cố ý ép buộc nàng đúng không? Ninh Hạ hai đầu lông mày bất đắc dĩ sắp tràn ra, lại nhiều lần muốn đánh gãy nhưng đều bị hai người đánh thái cực làm cho không ngắt được.
"Được rồi, các ngươi. Ta thấy các ngươi còn rất có ý kiến a... Xem ra ngày thường tìm không thấy ta khiến các ngươi rất oán niệm." Ninh Hạ có chút dở khóc dở cười, cuối cùng cũng tìm được điểm mấu chốt.
Nàng đã nhìn ra, hai tên diễn tinh nhập vai này đột nhiên ăn ý phối hợp như vậy, là rốt cuộc tìm được cơ hội phun nước đắng, mượn cơ hội nói xấu nàng.
Kỳ thật bọn họ cũng không trách oan Ninh Hạ, bởi vì có thời gian nàng đích xác là thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thần long thấy đầu không thấy đuôi).
Ninh Hạ sinh hoạt rất buồn tẻ, nàng không thích sinh hoạt xã giao, khi không ra ngoài lịch luyện hoặc hoạt động, cơ hồ đều sống theo kiểu hai điểm tạo thành một đường thẳng. Không phải là đang tu luyện thì cũng đang trên đường đi tu luyện, cũng không có hoạt động nào khác, nhiều nhất cũng chỉ là chạy đến Trận Pháp đường cùng mọi người giao lưu nghiên cứu.
Nàng tu luyện chỉ muốn phân làm hai mảng lớn, một là tu vi, hai là trận pháp. Cái trước... Nàng không có cảm giác an toàn, cái sau... Càng không có cảm giác an toàn, đặc biệt là khi nghiên cứu một số trận pháp.
Trong truyền thừa trận pháp, rất nhiều thứ quá mức kinh thế hãi tục, tùy tiện lấy một điểm ra cũng đủ để nhấc lên gió tanh mưa m·á·u. Để đảm bảo an toàn, Ninh Hạ phần lớn thời gian không thể không ở trong phòng tối nghiên cứu những trận pháp cổ quái kỳ lạ kia.
Mà luyện kiếm lại càng không thể ở trong viện, Ninh Hạ thường sẽ chọn các loại địa điểm để tiến hành tu luyện đặc biệt.
Cho nên thông thường mà nói, Kim Lâm bọn họ đến viện của nàng thường xuyên là không tìm thấy người. Nàng không phải ra ngoài thì chính là đang bế quan trong phòng tối, có mấy lần gặp nàng thì lại bị trận pháp bố trí bên ngoài chặn lại.
Cho nên bọn họ là thường xuyên không tìm được người.
"Ninh Hạ lại không có nhà", lời đồn này đã sớm truyền khắp Trận Pháp đường. Đây là ngay cả Nguyên Hành chân quân cũng không bắt được người... Vậy làm sao không cho bọn họ "oán niệm" cho được.
Hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội ép buộc nàng.
Ninh Hạ vừa mới đánh xong trận đấu, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không nghĩ tới quay đầu lại thảm tao (chịu đựng) hai vị sư huynh nói xấu.
"Được... Cho nên nói a, hôm nay đại hỉ, ngày thường lại để cho chúng ta vất vả như vậy, ngươi cần phải mời chúng ta một bữa ăn thật ngon mới phải. Sư đệ sư muội sư điệt nhóm đều ở đây xem, ngươi cũng không thể chơi xấu." Hà Hải Công hài lòng nói.
... Chỉ vậy thôi sao? Nửa ngày hóa ra chính là vì lừa một bữa cơm?
"Ai, được... Nhìn xem các ngươi đói đến mức nào. Đi! Chúng ta đi t·ử·u lâu tốt nhất."
(Chương này hết)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận