Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 131: Mâu thuẫn (length: 5615)

Chương 131: Mâu thuẫn (năm)
Thích Uy Nhuy là sủng nhi của Quy Nhất môn, con gái một của phó môn chủ, từ nhỏ đã được các sư huynh sư tỷ trong tông môn nâng niu trong lòng bàn tay, trải qua những ngày tháng kiêu ngạo tùy hứng.
Thêm nữa, Quy Nhất môn khác với các chính đạo môn phái khác, giảng cứu tâm tùy ý động, tùy tâm sở dục, chưa từng đem những quy tắc của chính đạo để vào mắt. Kết cấu tông môn cũng vô cùng lỏng lẻo, không có quy củ gì, thân là con gái của người đứng thứ hai, Thích Uy Nhuy cơ hồ có thể đi ngang trong môn.
Sinh hoạt tại một nơi tùy ý tự do, được đông đảo trưởng bối sủng ái, sư đệ sư muội cũng chỉ có thể nịnh nọt nàng. Có thể nghĩ, trưởng thành một nữ tử ngang ngược là chuyện thuận lý thành chương. Mà Thích Uy Nhuy chính là một ví dụ như vậy, thậm chí còn có phần hơn chứ không kém, nói là kiêu ngạo ương ngạnh cũng không phải là quá đáng.
Nàng tự phụ mỹ mạo hơn người, ít có người có thể sánh bằng, phàm là nhìn thấy dung nhan nào xinh đẹp hơn mình, đều sẽ sinh lòng ghen ghét. Đã có không ít nữ tu vì thế mà bị nàng tìm tới gây phiền phức. Bởi vì điều này, không ít nữ tu cấp thấp trong Quy Nhất môn đều sẽ hao tâm tổn trí che giấu dung mạo, bao nhiêu năm qua, trong Quy Nhất môn toàn là "nữ tu thanh tú".
Những tiểu đệ tử yêu thích cái đẹp trong tông môn xấu hổ không dám gặp người, Thích Uy Nhuy vô cùng hài lòng, vừa vặn, khỏi phải làm dơ bẩn đôi mắt của Hải Sinh sư huynh. Cũng chỉ có người tài mạo như nàng mới xứng với Hải Sinh sư huynh kinh tài tuyệt diễm.
Nào ngờ bây giờ thấy một nam hài, lại có một khuôn mặt xinh đẹp, nam nhân mà lại lớn lên đẹp như vậy làm gì? Thích Uy Nhuy gặp được nam hài phấn điêu ngọc trác được đệ tử Thượng Thủy tự ân cần chiếu cố, cổ họng nghẹn lại một hơi.
Đợi nàng phát hiện Hải Sinh sư huynh ba lần bốn lượt quét về phía nam hài, càng là ác gan mà sống. Nàng liền biết hạng người có dung mạo thế này không phải hạng tốt đẹp gì, nam hay nữ cũng vậy, quen thói đi câu dẫn người khác.
Người này là đệ tử tông môn khác, cũng không thể giống như đệ tử trong nhà mà tùy ý chỉnh lý, nhưng trêu đùa một chút thì vẫn có thể.
Tiểu tử này hình dung suy nhược, một bộ bệnh nếu tây tử, chắc hẳn lá gan cũng không lớn, không chừng hơi hù dọa một chút liền tè ra quần mà thất thố. Nàng muốn nhìn xem bộ dạng mất mặt của thứ này, đến lúc đó còn làm sao câu dẫn Hải Sinh sư huynh!
Oanh đứng nghiêm một bên sửng sốt một chút, bất động thanh sắc mà khẽ gật đầu. Hắn thích thiếu nữ xinh đẹp này, đương nhiên biết đối phương có ý tưởng gì. Chỉ cần nàng muốn, hắn đều sẽ làm vì nàng, dù là đối phương là vì nam nhân khác.
Việc này có hắn phóng thích sát khí là một tiết mục, nghĩ lại bất quá là hơi hơi khiêu khích, theo bản tính của Văn Tú sư thúc, đại khái sẽ không trách tội hắn.
Trước kia hắn chỉ là muốn dọa tiểu bạch kiểm kia, không ngờ đệ tử Thượng Thủy tự kia đúng là thể chất đặc thù, chịu trọng thương. Lần này không thể giải quyết êm đẹp, Xương Bình ngầm bực, hắn cũng không phải đang giận Uy Nhuy sư muội mà chỉ tự trách mình xúc động, cũng không biết lúc ấy khuyên nhủ nữ hài, sau đó tìm cơ hội giày vò chẳng phải tốt hơn sao.
Như vậy rất tốt, hai bên yến tiệc đều trì hoãn, tình thế còn càng nháo càng lớn, hắn, kẻ "cầm đầu" này không biết làm thế nào mới tốt.
Mặc dù Quy Nhất môn bao che khuyết điểm, nhưng Xương Bình chỉ là một đệ tử thiên phú bình thường, lần này cũng là do Uy Nhuy sư muội đề bạt mới có thể đi theo, Văn Tú sư thúc chưa chắc sẽ không phạt nặng hắn để dàn xếp ổn thỏa.
Cho nên khi nàng nhảy ra biện hộ cho hắn, Xương Bình cơ hồ muốn quên đi tuyệt cảnh trước mắt, tóm lại Uy Nhuy sư muội vẫn là đau lòng hắn! Niềm vui vẻ cùng hạnh phúc trên người hắn cơ hồ muốn tràn ra ngoài, cả người ngơ ngác hồn du thiên ngoại.
Thích Uy Nhuy nhưng không quản tiểu tử ngốc phía sau nghĩ như thế nào. Nàng thuần túy chẳng qua là cảm thấy tiểu tiện nhân kia càng nhìn càng khiến người ta tức giận, chẳng phải ban thưởng cho hắn chút sát khí sao? Sao lại nói là bị trọng thương. Ở đây giả bộ đáng thương cho ai xem!
Thấy dung nhan tuyệt sắc kia lộ ra sắc mặt tái nhợt, tăng thêm một tia dị dạng, Thích Uy Nhuy ghen ghét đến phát điên. Gương mặt này... gương mặt này quả thực đáng hận!
Cứ như vậy, mới có màn mở đầu kia, thiếu nữ cùng đám người Thượng Thủy tự nói lời ác độc. Hai người lĩnh đội đối đầu, hai đương sự ngược lại nhạt nhòa đi, biến thành chiến trường khẩu chiến của hai kẻ túc địch, không ai nhường ai, lẫn nhau trào phúng, quên trời quên đất.
A uy! Hai người các ngươi vốn dĩ không phải đang thương lượng chuyện đệ tử bị thương sao? Sao phong cách lại biến thành đại hội dìm hàng lẫn nhau rồi?
Từ hắc lịch sử của đối phương đến hắc lịch sử của tông môn, lại từ tông môn kiêu ngạo đếm tới thế lực tông môn... Thuộc như lòng bàn tay, hai người như hoa khổng tước mà huyễn hoặc lẫn nhau, quả thực không đành lòng mà chứng kiến, hai người này cũng quá đùa đi! Ninh Hạ dám cam đoan hai tu sĩ râu trắng đang xem náo nhiệt ở đối diện kia nhất định là đang cười.
Ninh Hạ không nghĩ tới người tu chân giới còn có thể giống như bát phụ chửi đổng mà cãi lộn, loại tràng diện hài hước này lại đích đích xác xác phát sinh ngay trước mắt, làm nàng sinh ra một loại cảm giác dở khóc dở cười.
Bất quá cũng phải, trong thành này cũng có quy củ của nó, trước mắt đang vào đại hội, bọn họ không dám động thủ nháo sự, cũng chỉ có thể qua loa vài câu. Ninh Hạ khóe mắt co giật liếc nhìn hai người đang mắng hăng say, mắt nhìn xa xăm, người quản sự trong thành sao còn chưa tới?
Nàng thật sự đói bụng, muốn ăn cơm a a a!
(Bản chương hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận