Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 754: Nguyên do (length: 8057)

Để làm ra chiếc bao kiếm này, Ninh Hạ đã tốn ròng rã nửa năm trời. Toàn bộ quá trình đều chưa từng qua tay người khác, vật liệu đều là dùng những thứ tốt nhất mà bản thân có thể tìm được, cũng nghiêm ngặt dựa theo trình tự chế tác tiến hành rèn đúc.
Thậm chí còn hao phí tâm tư khắc lên trên thân kiếm một trận pháp phụ trợ cỡ nhỏ. Lúc cần thiết cũng có thể đảm đương một nửa vũ khí sử dụng.
Có thể nói đây là việc mà Ninh Hạ tốn nhiều tâm sức nhất trong ba năm nay, ngoại trừ kiếm pháp. Dù sao cũng là phối cho Trọng Hoàn kiếm, ở trong cảm nhận của Ninh Hạ địa vị rất là trọng yếu, chấp hành tỉ mỉ đến mức có một loại cố chấp mà ngay cả nàng cũng không thể nào hiểu được.
Nhưng nàng cũng không có thiếu các buổi học Trận pháp đường. Phàm là có giảng bài đều sẽ đến trước, ngẫu nhiên cũng sẽ đến Trận pháp đường cùng mọi người luyện tập, hai năm trước ngày nàng xuất quan còn đưa cho Trận pháp đường trận phổ Tụ Linh Trận.
Trận này có khác biệt về bản chất so với tụ linh trận mà người đời sau nghiên cứu ra, lại cao minh hơn không biết bao nhiêu, giải quyết thiếu hụt từ trước đến nay của tụ linh trận thời hậu thế. Nguyên Hành chân quân cùng các nguyên lão Trận pháp đường quyết định tại chỗ đem trận này thu nhận sử dụng vào trận ghi chép phong ấn kỳ của Trận pháp đường, còn đặc biệt trao tặng Ninh Hạ thân phận trưởng lão Trận pháp đường, cho phép nàng đọc qua các trận pháp trân tàng ở Tàng Thư Các.
Đạt được thân phận này cũng không có nhiều lợi hại, nhưng cũng lại tiện lợi cho nàng không ít, cũng dễ dàng cho nàng ngày sau đi lại trong tu chân giới. Hai năm nay nàng ở Tàng Thư Các của Trận pháp đường cũng thu được lợi ích không nhỏ, học được rất nhiều cấm chế trung tiểu hoặc trận pháp không có trong trận pháp tổng lược, coi như là phát triển tri thức "ngoại khóa".
Sau đó, Nguyên Hành chân quân cũng càng phát coi trọng nàng, cảm thấy nàng là một nhân tài có thể đào tạo, thường xuyên chỉ điểm nàng một ít lý luận về trận pháp. Nàng tự thấy chung sống không tệ với vị trưởng bối này, sao lại không hiểu ra sao lại xuất hiện loại hiểu lầm này?
Trời đất chứng giám, nàng phát thề chính mình chưa bao giờ có ý định chuyển sang tu luyện khí, là điều gì làm Nguyên Hành chân quân lão nhân gia hiểu lầm? Ninh Hạ thực tình có chút dở khóc dở cười.
"Ta sao có thể chuyển sang tu luyện khí, chân quân lão nhân gia ngài nghĩ lầm rồi. Nếu ta có thiên phú kia, có thể tu luyện cả hai đạo thì không bằng tốn nhiều tâm tư vào tu luyện, nói thật tu vi cao mới là đạo lý cứng rắn a."
"Hắn chỉ là nói ngươi tâm tư bất định, chỉ sợ ngươi lầm đường lạc lối, đông học một búa tây học một búa, uổng phí thiên phú. Gọi không ít người khuyên bảo ngươi."
"Nhưng chúng ta căn bản cũng không thấy ngươi phân tâm a. Mỗi kỳ công khóa không phải đều rất tốt sao? Nói đến sư huynh cũng hổ thẹn, luyện tập nhiều ngày cũng không kịp sư muội làm tốt, khó trách Nguyên Hành chân quân lại lo lắng như vậy. Sư muội có thiên phú trận pháp rất tốt, chân quân sợ ngươi đi đường rẽ."
"Là điều gì khiến chân quân nảy sinh hiểu lầm này? Hiểu lầm to lớn, ta chẳng qua là ra vào Đa Bảo Các mấy lần thôi. Lẽ nào Nguyên Hành chân quân cũng vì vậy mà cho rằng ta muốn đổi sang Đa Bảo Các?"
"Nghe nói là người đối diện nhìn thấy liền lấy chuyện này đến trước mặt Minh Kính chân nhân nói. Nguyên Hành chân quân lúc ấy hẳn là không để ở trong lòng. Kết quả không mấy ngày hắn tận mắt nhìn thấy ngươi vào Đa Bảo Các, hơn nữa nửa năm nay ngươi đi số lần quá thường xuyên, chân quân mới lo lắng ngươi phân tâm. Hắn chỉ là lo lắng cho ngươi thôi, cũng không tức giận. Còn khuyên chúng ta nói chuyện với ngươi nhẹ nhàng, đừng đả kích tính tích cực của ngươi..."
Nghe đến đó Ninh Hạ cũng bất đắc dĩ, hóa ra là sợ nàng "thiên khoa". Có trời mới biết hắn căn bản không cần lo lắng việc này, bởi vì nàng căn bản không có tính toán đó.
Xem ra phải nói rõ ràng, lại không giải thích rõ ràng, phỏng chừng người bên ngoài đều cho rằng nàng muốn chuyển sang tu luyện khí. Thôi, dù sao cũng không có gì không dám nói...
"Được rồi, đa tạ các sư huynh quan tâm, ta thật sự không hứng thú với luyện khí. Ta chỉ là muốn luyện một cái bao kiếm của riêng mình mà thôi, hoàn thành hẳn là sẽ không đến Đa Bảo Các nữa. Nếu lần sau lại đụng phải chân quân đến giảng bài, các ngươi nhất định phải thay ta nói chuyện. Sư muội ta thật sự là hết đường chối cãi."
"Chỉ luyện một thanh bao kiếm?" Kim Lâm nghi ngờ nói.
"Đúng vậy, ta đối với luyện khí thật sự không cảm thấy hứng thú. Các ngươi đều hiểu lầm..."
"Thật là, Ninh sư muội, muội cũng quá thật thà. Pháp khí gì bên ngoài mua không được, còn tự thân đi làm, nhưng lại dọa Nguyên Hành chân quân sợ hãi."
"Ta lại không phải bánh trái thơm ngon gì, làm sao có thể được chân quân coi trọng như vậy. Nhất định là sư huynh ngươi khuếch đại. Sư huynh ngươi thật là, còn nói chân quân phàn nàn, tức giận các loại, thật khiến người ta dễ dàng hiểu lầm. Nguyên Hành chân quân khoan hậu như vậy, sao có thể như thế?"
Ninh Hạ lúc này mới kịp nhận ra. Sợ là Kim Lâm vẫn luôn trêu ghẹo nàng thôi.
Có lẽ Nguyên Hành chân quân đích xác có nói với bọn họ về lo lắng đối với nàng, hoặc là họp nhóm nhỏ, nhưng tức giận cùng phàn nàn thật sự là không có khả năng. Kim Lâm đây là đang cố ý trêu đùa nàng...
"Sư muội thật đáng yêu. Nghiêm trang giải thích, quay đầu ta nhất định phải nói cho các huynh đệ Trận pháp đường, biểu tình vừa rồi của ngươi thật... Ha ha ha."
"Uy!" Ninh Hạ bất đắc dĩ kêu một tiếng biểu thị kháng nghị. Mình luôn không phân rõ người khác nói đùa hay nói thật, bởi vậy thường thường gây ra chuyện cười. Sau khi quen thân với mấy người Trận pháp đường thường hay bị trêu đùa. Gần đây rất lâu không đến Trận pháp đường, lại không đề phòng lại trúng chiêu.
"Ha ha ha... Không có, sư muội, ta thật sự cảm thấy muội rất đáng yêu, cũng rất nghiêm túc. Được rồi, ta không cười, đừng giận là được. Lần này thực tình không lừa ngươi... Tháng trước lần mà muội không đến, Nguyên Hành chân quân có đề cập với chúng ta một chút. Nói có người Phù Phong Các đang tự khoe khoang, tung tin đồn nhảm về muội, muội phải cẩn thận."
"Lại là bọn họ?" Nghe vậy Ninh Hạ nhíu mày, vào Trận pháp đường mấy năm nay, hiện giờ thân là một thành viên nòng cốt của Trận pháp đường, đối với cái tên này cũng không xa lạ.
Cái Phù Phong Các này giống như ruồi bọ, vẫn luôn lăng xăng, cả ngày làm chuyện đông tây, lấy ầm ĩ làm mục tiêu chủ yếu, không làm chính sự, cũng không nghe nói bọn họ trình độ trận pháp cao bao nhiêu. Cái trình độ gây chuyện này không đi tranh quyền đoạt thế thật là lãng phí.
"Luôn như thế. Thật không hiểu được bọn họ có thời gian, không bằng để cho thủ hạ đệ tử củng cố lý luận cấm chế. Nghe nói lần trước có người mời bọn họ bố trí cấm chế suýt chút nữa xảy ra vấn đề."
"Bọn họ cũng không biết từ chỗ nào dò la ra chuyện của muội, khắp nơi nói với người khác chúng ta không biết làm sao lại thu nhận một con nhóc làm trưởng lão. Con nhóc này còn tự mình chạy đến Đa Bảo Các, có ý định đổi sang chỗ hắn, vân vân... Nói rất khó nghe."
"Nghe nói bọn họ còn đang đi khắp nơi tìm muội, không biết muốn làm cái gì..."
Ninh Hạ lắc đầu, cũng không biết nói gì: "Ai mà biết được. Không có việc gì, bao kiếm đã luyện xong gần hết, trình tự cuối cùng còn phải đợi một thời gian. Gần đây chắc là sẽ không đi nữa. Bọn họ nói gì mặc kệ bọn họ."
"Bất quá... Nếu là bọn họ không có mắt đụng phải ta. Ta là sẽ không khách khí với bọn họ. Sư huynh đừng có lo lắng."
"Tu vi của muội, ta tất nhiên không lo, lo lắng bọn họ còn tạm được! Nhưng gần đây trong tông môn quả thực có chút sóng ngầm phun trào, trong lòng ta bất an, liền sợ xảy ra chuyện khác. Từ trước đến nay muội điệu thấp, chưa hề dính vào những tin đồn loại này, sợ là có tiểu nhân trong đó quấy phá gây sự cố. Muội... Cẩn thận chút mới tốt."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận