Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1499: Trao đổi (length: 7945)

Thôi được, người quen số một còn chưa kịp ấm chỗ, thì người quen thứ hai đã không thể chờ đợi mà đến tận cửa. Ninh Hạ cảm thấy tình huống trước mắt có chút "phức tạp"...
Lang Tam oai phong ngồi ở chủ vị, Ninh Hạ cùng Lang Ngũ mới vừa rồi ngồi đối diện thì giờ đang ấm ức chen chúc trên một chiếc ghế dài. Có chút không khí căng thẳng kiểu "hội thẩm".
Lang Tam nhìn về phía Lang Ngũ, nhíu mày: "Nói đi, rốt cuộc là duyên cớ gì mới khiến ngươi cho sư huynh đáng thương của ngươi leo cây."
Lúc này Ninh Hạ mới nghe hiểu, hóa ra bữa tiệc rượu này trước kia vốn định là để tiếp đãi Lang Tam, lại bị nàng cùng Thái Hòa nhặt được cái sẵn...
Càng không phúc hậu là, Lang Tam hình như không có nhận được thông báo, sau đó người ta liền trực tiếp tìm tới cửa "hưng sư vấn tội". Chuyện này thật không hợp lẽ thường.
Ninh Hạ cảm thấy mình giờ phút này thích hợp nhất là nên an tĩnh như gà, cái gì cũng đừng nói, để huynh đệ hai người này đấu đá nhau là được. Không phải nàng e rằng cũng phải liên lụy vào.
Lang Ngũ: ... Không còn gì để nói. Bởi vì thật sự đuối lý, hắn nhất thời đã quên mất đối phương.
Ban đầu hắn nghĩ đến cấp cứu, sau đó đắm chìm trong vui vẻ vì linh kiếm của mình có cơ may được cứu, rồi lại cùng Ninh Hạ ôn chuyện đến có chút quên hết tất cả... Kết quả là quên mất Tam ca nhà mình còn đang ở khách sạn chờ hắn trở về dẫn đường.
Kết quả đợi đến tận giờ cơm trưa, vẫn không đợi được người. Lang Tam có chút nổi giận, hắn đã từ chối rất nhiều lời mời để đến chỗ Lang Ngũ, kết quả lại thành ra thế này, giờ phút này hắn hận không thể bắt được tên kia hung hăng giáo huấn một trận.
Hiện tại lại đúng lúc bị bắt tại trận.
Lang Ngũ cười khan một tiếng, nói mấy lời vô nghĩa như "Tam ca thật là trùng hợp" "Ta đang định đi mời ngươi", ý đồ trốn qua kiếp nạn này.
Lang Tam đương nhiên sẽ không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, tựa hồ không để ý Ninh Hạ là người ngoài đang có mặt, hung hăng quở trách Lang Ngũ một trận, còn ép hắn phải đáp ứng không ít "hiệp ước" không công bằng, bao gồm những thứ như "thay thế xử lý công văn một tháng".
Hai huynh đệ một trận làm trò, mới rốt cuộc nhớ tới Ninh Hạ đang ở bên cạnh.
Lang Tam đem Lang Ngũ hung hăng dọa dẫm một trận, một phen "dạy dỗ" tên gia hỏa xưa nay láu cá này, hắn cảm thấy tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Người thành thật cũng có tính khí, tiểu tử này sớm nên được giáo huấn ——
"Ninh đạo hữu sao lại đến đây?" Vị này rốt cuộc đã chú ý tới nàng.
So với Lang Ngũ, vị này bình tĩnh hơn nhiều khi thấy Ninh Hạ xuất hiện ở đây, tựa hồ nàng xuất hiện ở đây là chuyện rất bình thường.
"Ai, một chuyện ngoài ý muốn, hiện tại tạm thời không thể quay về. Bây giờ gặp được Thanh Nguyên chân nhân cũng là đúng dịp, đã lâu không gặp, cho nên hàn huyên thêm vài câu." Ninh Hạ cười nói.
"Ninh đạo hữu cũng không cần thay tên gia hỏa này nói chuyện, tên ngu ngốc này gần đây làm việc mơ mơ hồ hồ, nên được dạy dỗ một trận." Lang Tam khẽ liếc nhìn Lang Ngũ có chút ảm đạm, rồi nói với Ninh Hạ.
Ninh Hạ còn có thể nói gì, đây là việc nhà của huynh đệ người ta, nàng vẫn là không nên xen vào thì tốt hơn, chỉ có thể âm thầm mặc niệm cho Lang Ngũ đáng thương.
Đối phương cũng không hỏi nàng gì khác, như là tại sao lại đến đây, có tính toán gì, đánh giá chờ sau sẽ hỏi Lang Ngũ. Ninh Hạ cũng vui vẻ, đỡ mất công, rốt cuộc việc một lần lại một lần lặp lại tình cảnh hỏng bét của mình thật sự không phải chuyện gì đáng vui vẻ.
Lâu như vậy trôi qua, hai người này vẫn không thay đổi, giống như quá khứ, nàng cũng không hề nhận ra sự tang thương, biến hóa do năm tháng mang đến từ sự chia cách mấy năm qua. Xem ra bọn họ sống ở Trung Thổ thật sự rất tốt.
Ninh Hạ cũng chân thành cảm thấy vui mừng vì tình cảnh của bạn bè.
Lang Tam tới, thức ăn khẳng định phải được dọn lên lại. Lang Ngũ tuy cẩu thả, nhưng không có nghĩa là không có tâm can, hắn đối với vị Tam ca này vẫn là thập phần thân cận.
Để tỏ vẻ áy náy, đồng thời lấy lại sự tha thứ của đối phương, Lang Ngũ vội vàng gọi người dọn lên một bàn thức ăn mới, theo tiêu chuẩn bàn tiệc tốt nhất của tửu lâu này.
Không có người không liên quan, mấy người lại là bạn bè lâu ngày gặp lại, nên bữa tiệc rượu phá lệ náo nhiệt, vừa nói vừa cười, mặt mày hớn hở, quên hết mọi phiền não và những điều không như ý.
Trong bữa tiệc, Lang Tam hỏi Ninh Hạ có phải cũng đến tham gia thí thần bí cảnh lần này.
Không ngoài dự đoán của hắn, Ninh Hạ gật đầu.
"Ngoại vi hay nội quyển?" Lang Tam lại hỏi.
"Ngoại vi." Ninh Hạ nói: "Danh ngạch nội quyển không phải dễ lấy như vậy?"
Nghe vậy, Lang Tam và Lang Ngũ rất tán thành, gật đầu. Thí thần bí cảnh há lại dễ dàng vào như vậy?
Cho dù là Tham Lang Giản cũng chỉ có ít ỏi mấy cái danh ngạch, rốt cuộc bọn họ dù có lợi hại, quật khởi nhanh đến đâu, cũng chỉ là một môn phái mới nổi. Loại chuyện liên quan đến phân chia thế lực và tài nguyên nội tình này, bọn họ có thể có được nhiều như vậy đã là rất tốt.
Lang Ngũ có một danh ngạch, Lang Tam vừa vặn có việc nên đã tặng danh ngạch cho một tu sĩ Kim Đan mới gia nhập tông môn.
Hai người bọn họ biết, danh ngạch này có lẽ đối với Ninh Hạ mà nói có công dụng rất lớn. Đối phương vô cớ rơi vào Trung Thổ, cũng nhất định đang tìm kiếm một cơ hội, để trở lại đông nam biên thùy. Cái thí thần bí cảnh này, hẳn là một điểm đột phá.
Từ góc độ cá nhân mà nói, nếu có thể, bọn họ cũng nguyện ý nhường ra một danh ngạch cho Ninh Hạ. Hồng Cơ phu nhân năm đó giao phó có nhắc tới qua, mặc dù chuyện đã qua, nữ hài nhi này cùng Tham Lang Giản của bọn họ có nguồn gốc rất sâu.
Nhưng bọn họ hiện tại dù sao cũng là cả một tông môn, không còn giống như trước kia chỉ là tổ chức du lịch tự phát tự vệ, cần phải lấy lợi ích của tông môn làm trọng.
Cho dù bọn họ đều đồng ý, Khúc tôn trưởng cũng đồng ý, người phía dưới sẽ nghĩ như thế nào, các đệ tử mới vào sẽ nghĩ như thế nào. Hiện giờ chính là thời kỳ phát triển cao độ của bọn họ, vì cân bằng thế cục trong môn, bọn họ cũng không thể hành động tùy ý.
"Ngươi..."
Ninh Hạ vội vàng cắt ngang lời của bọn họ: "Không cần, ta chỉ là nghĩ đến bí cảnh ngoại vi dạo chơi, xem xem phong thổ ở đây, các ngươi không cần quá hao tâm tốn sức."
Nàng đương nhiên nhìn ra được sự khó xử của đối phương, nhưng nàng cũng hoàn toàn không hề nghĩ tới việc muốn lấy danh ngạch từ trong tay đối phương. Có vấn đề gì thì tự mình giải quyết vẫn tương đối tốt hơn.
Ninh Hạ cũng không phải loại người mù quáng. Danh ngạch bí cảnh hiếm lạ như vậy, đánh giá người ta nội bộ còn không đủ chia. Cho dù thật sự cho nàng, nàng sao có thể mặt dày mà cầm? Đây chính là chuyện liên quan đến phân phối lợi ích nội bộ của tông môn người ta, nàng cảm thấy mình nên nói rõ ràng thì tốt hơn.
Lang Tam cũng không biết là khen ngợi Ninh Hạ hiểu chuyện, hay là vì đối phương không hỏi ra mà thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đối phương cùng cả Tham Lang Giản của bọn họ có giao tình không tầm thường, nhưng nếu là người ta thật sự mở miệng hỏi, hắn cũng nên vì người ta tranh thủ một phen, chỉ là tỷ lệ thành công không cao mà thôi.
Ninh Hạ tự động tránh đi chủ đề này, không tổn thương đến giao tình, mọi người cũng đều thoải mái hơn. Tiểu hài nhi nhà người ta...
Chuyện này cũng khiến Lang Tam hung hăng chê bai tiểu hài nhi nhà mình không tiến triển, xem thì có vẻ thành thục, đáng tin cậy, là rất giống như vậy, trên thực tế lại lỗ mãng, không hiểu chuyện. Lang Ngũ gia hỏa này quả nhiên nên được dạy dỗ một trận, không "điều giáo" thì thật có lỗi với kỳ vọng cao của Khúc tôn trưởng đối với hắn.
Thấy Ninh Hạ không chút để ý, tiếp tục trò chuyện cùng Lang Ngũ, Lang Tam lấy lại bình tĩnh, đưa ra quyết định.
"Ninh đạo hữu, không biết hiện tại ngươi đã có chỗ đặt chân chưa?"
(bản chương xong).
Bạn cần đăng nhập để bình luận