Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1194: Hồng lăng thằng (length: 8432)

Trong lúc nói chuyện, mọi người mới biết được nguyên nhân hàng ngũ xếp hạng lại dài dằng dặc như vậy.
Hóa ra "kinh nghiệm không đủ" thật không phải là vị chân quân này tìm cớ. Hắn thật sự là một người mới, cái gọi là vị trí thống lĩnh bộ hệ thống cũng vừa mới nhậm chức không lâu, thậm chí liên tục tăng lên Nguyên Anh cũng là chuyện mới xảy ra gần đây.
Tu vi còn chưa củng cố vững chắc đã bị đẩy ra chấp hành công tác quan trọng này, có thể nói là bất đắc dĩ. Về phần tại sao lại vội vàng đổi người như vậy, thậm chí không huấn luyện tốt người mới đã chạy đến chấp hành loại công tác này, đám người Ngũ Hoa phái cũng không thể nào biết được, hiển nhiên đây cũng không phải là tin tức mà Ngũ Hoa phái mới tới nơi đây có thể tùy ý dò xét.
Bởi vì chưa quen thuộc với hệ thống vận chuyển quan khẩu khổng lồ này, cho nên vị Thiên Từ chân quân này mấy ngày nay cũng vô cùng vất vả. Nhưng đối với nhiều khách tới như vậy lại không thể có một tia qua loa đại khái, vì thế động tác lại càng chậm chạp. Đây là nguyên nhân của màn kia ở phía trước.
Thiên Từ chân quân luống cuống chân tay, cuối cùng theo trong miệng một vị đệ tử biết được phi thuyền của Ngũ Hoa phái đã đến, đã bị chậm trễ ở bên ngoài hồi lâu, liền vội vàng tự mình chạy tới.
May mắn tên đệ tử kia bẩm báo kịp thời, Thiên Từ chân quân mới kịp đem đội ngũ vốn tính điều động tới đổi đi. Nếu để đám đệ tử mạnh nhất bất quá Kim Đan kia tới tiếp, Ngũ Hoa phái thế nào cũng phải ghi hận bọn họ. Tình huống hiện giờ của bọn họ không nên gây thù địch.
Lý do của đối phương hợp tình hợp lý, lời lẽ cũng thật sinh động, hoàn toàn có thể chấp nhận được... Bất kể chân tướng như thế nào, nỗi bất mãn trong lòng đám người Ngũ Hoa phái cuối cùng cũng tiêu tan chút ít.
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nếu đối phương đã nhượng bộ một bước, bọn họ lại còn có gì bất mãn.
Hai hàng người đều hào hứng dạt dào hàn huyên một phen. Ngươi khen ta một câu, ta khoa khoa ngươi, dáng vẻ thật vui sướng.
Đương nhiên, sự thật là Viêm Dương chân quân vẫn luôn nói, đám đệ tử Ngũ Hoa phái phía sau lại an tĩnh như gà. Đội ngũ đối phương nói chuyện cũng là vị chân quân dẫn đầu này, mấy vị phía sau có lẽ là đệ tử hoặc cấp dưới, đều khoanh tay cung kính đứng ở một bên đứng hầu.
Bất quá hàn huyên lời nói lại nhiều cũng chỉ có đến lúc kết thúc. Lễ bộ phận xong, tiếp theo chính là vấn đề chính.
"Thời gian cũng không còn sớm, đã làm chậm trễ Thiên Từ đạo hữu không ít thời gian. Không biết quý phủ cần tiến hành công tác gì, nếu cần phối hợp chúng ta cũng sẽ tận lực phối hợp."
Thiên Từ chân quân vừa rồi còn cười nói vui vẻ cùng Viêm Dương chân quân nói chuyện, nghe vậy cũng lập tức nghiêm mặt lên nói: "Chỗ nào, nên là tại hạ xin lỗi mới phải, đã làm chậm trễ thời gian của chư vị. Bất quá thiên sắc cũng không còn sớm, lại không mau chút liền muốn đến giờ giới nghiêm. Đến lúc đó chư vị khả năng liền không kịp tiến vào chủ thành..."
Thanh niên ra hiệu cho đám đệ tử phía sau, mấy tên đệ tử nâng hai tay lên, khoảnh khắc sau lòng bàn tay lóe lên linh quang mãnh liệt, mọi người thấy hoa cả mắt, bốn danh đệ tử kia giờ phút này trong tay đều nâng một cái mâm gỗ sơn màu đỏ thẫm, bên trong tựa hồ đặt cái gì đó, một chuỗi một chuỗi.
"Đây là..." Viêm Dương chân quân có chút nghi vấn.
"Đây là đặc sản hồng lăng thằng của Nam Cương, do thợ khéo đặc biệt luyện chế, bên trong có cố linh trận, có thể làm vững chắc linh lực tuần hoàn trong cơ thể tu sĩ..."
"Thiên Từ đạo hữu đây là muốn đem vật này... tặng cho chúng ta?" Lời này nói ra ngay cả Viêm Dương chân quân cũng không tin. Hơn nữa hắn có cảm giác, sự chậm trễ lâu như vậy phía trước có lẽ có quan hệ rất lớn với thứ này.
"Chư vị cũng có thể hiểu như vậy, chư vị sau khi rời khỏi nơi đây cũng sẽ không bị thu hồi vật này... Mặc dù không có tác dụng lớn. Đến lúc đó chư vị cứ coi như giữ lại chút kỷ niệm nhỏ." Đối phương nói lảng sang chuyện khác.
Thấy Viêm Dương chân quân hồi lâu không trả lời mới nhịn không được thở dài một hơi: "Ta liền biết giấu không được chư vị. Chư vị phải hiểu... Chúng ta cũng không có ác ý."
"Trước khi chính thức tiến vào địa vực Nam Cương, xin mời chư vị đeo lên hồng lăng thằng mà chúng ta đã chuẩn bị cho chư vị. Bằng không có lẽ là liền muốn mời chư vị quay về." Đối phương có chút khó xử nói, nội dung lời nói lại không hề khách khí, còn ẩn ẩn mang theo chút cứng rắn.
"Đây là vì sao?" Viêm Dương chân quân nhịn không được cau mày, mấy vị chân quân phía sau một mực im lặng không nói dường như cũng không nhịn được có vẻ dao động.
Không khí hiện trường lại trở nên căng cứng, thậm chí so với trước đó còn khẩn trương hơn, ẩn ẩn có loại cảm giác 'giương cung bạt kiếm'.
"Tự nhiên là vì duy trì ổn định của Nam Cương, cũng là vì chư vị."
"Do địa hình và một số duyên cớ, từ trường của Nam Cương từ trước đến nay luôn rất không ổn định. Trừ Nam Cương ra, các linh địa biên thùy đông nam đều có thiên địa tuần hoàn riêng, cung ứng linh lực từ trước đến nay luôn cân bằng ổn định. Nam Cương nơi đây thì lại khác, cứ cách vạn năm lại xuất hiện một lần linh lực suy yếu."
"Tu sĩ ở trong này chẳng những linh lực bị hạn chế bởi từ trường, còn sẽ bị suy yếu. Chúng ta, những tu sĩ bản địa sinh trưởng ở đây, còn đỡ chút, các ngươi, khách đến thăm từ bên ngoài, khả năng sẽ bị phiến địa vực này cường điệu 'chiếu cố'..." Hắn nhấn mạnh hai chữ "chiếu cố", hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Đám người Ngũ Hoa phái đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nghe được một cái lý do kỳ quái như vậy.
Bài ngoại nghiêm trọng như thế... Lẽ nào Nam Cương, mảnh đất này, còn có ý thức của riêng mình? Điều này nghe thật quá đáng sợ?
"Khiến chư vị đeo vật này, cũng là để giải quyết vấn đề này. Nếu tu sĩ có linh lực không ổn định hoặc tu vi còn thấp cứ thế ngang nhiên tiến vào, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, xin thứ cho chúng ta không cách nào gánh chịu kết quả này. Còn thỉnh chư vị thận trọng!"
"Các vị cũng xin yên tâm, vật này không phải do Trung Chính phủ luyện chế. Số hồng lăng thằng này là chúng ta ủy thác cho trận pháp sư trú tràng của công hội liên minh luyện chế, mỗi một cây đều có số hiệu tương quan và mã hiệu của người chế tác, có thể đến nơi đó thẩm tra."
"Đương nhiên, nếu có người am hiểu về đạo này cũng có thể kiểm tra tỉ mỉ."
Viêm Dương chân quân dừng một chút, hơi nghi hoặc nói: "Những năm có thể đếm được ta tới đây chưa từng nghe nói qua chuyện này." Năm đó hắn tiến vào Nam Cương, "du ngoạn" không chỉ một lần, làm sao lại chưa từng nghe qua chuyện này.
"... Đích xác, Viêm Dương đạo hữu đã đến từ rất nhiều năm trước. Khi đó đích xác không có phiền phức như vậy, bất quá bây giờ lại trở thành quá trình tất yếu. Nói thật, điều này cũng tăng thêm cho chúng ta, Trung Chính phủ, không ít công việc." Nói về việc này, đối phương không hề e dè, dường như còn có chút dáng vẻ khổ não.
Được nói như vậy, đám người ngược lại nổi lên hứng thú.
Hóa ra cái hồng lăng thằng này mới xuất hiện những năm gần đây.
Linh lực suy nhược ở nơi đây cứ mỗi vạn năm lại có một lần, nhưng tu sĩ bản địa đều không coi trọng chuyện này. Căn cứ ghi chép, linh lực suy nhược những năm qua chỉ ở mức độ rất nhỏ, không đủ để gây nên sự chú ý của mọi người, đại gia cũng chỉ coi nó như một sự cố hiếm hoi.
Chỉ là lần này không biết là duyên cớ gì, ba đợt linh lực suy nhược này đến đặc biệt nhanh chóng. Ngay cả người bản địa cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Những tu sĩ từ bên ngoài tới càng chịu đả kích lớn. Đương thời làm ầm ĩ không ít chuyện.
Để ngăn chặn loại chuyện này, Trung Chính phủ mới nghĩ ra biện pháp này. Chỉ là, như lời vị Thiên Từ chân quân này đã nói, chi phí luyện chế vật này rất cao, phủ chính bên trong chỉ có thể thu hồi phí tổn thông qua việc thu lộ phí đắt đỏ hơn... Tóm lại thật sự đã làm tăng không ít lượng công việc cho bọn họ.
Trung Chính phủ cho là "sự tri kỷ" của mình có thể được mọi người tán thưởng, lại không nghĩ rằng bọn họ hao tâm tổn trí nghĩ ra biện pháp như vậy, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ đám khách tới thăm này có chịu đeo lên một thứ đồ chơi nhỏ như vậy hay không? Đây mới là trung tâm của vấn đề.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận