Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 772: Phủ nhận (length: 8113)

"Đi thôi. Cứ theo như những gì bản tọa đã chỉ dạy ngươi, từng bước mà làm là được, trước đó ta thấy ngươi làm cũng không tệ, sẽ không có vấn đề gì cả. Nếu thiếu chút vật liệu gì thì cứ nói với người khác, không cần phải thay bọn họ tiết kiệm mấy thứ đồ này, làm cho tốt nhất là được."
Nhận được chỉ thị của Nguyên Hành chân quân, Kim Lâm mới có chút thấp thỏm lo âu rời đi. Bất quá dường như vẫn còn đang cẩn thận từng li từng tí, nhận được ánh mắt cảnh cáo của một vị nghiêm sư nào đó liền lập tức nhụt chí, không dám kéo dài nữa.
Kỳ thật hắn không có lòng tin. Dù sao trước đó đều chỉ là luyện tập, có Nguyên Hành chân quân cũng có Ninh Hạ bên cạnh. Hiện tại để hắn một mình xông pha, hắn thật sự rất lo sợ.
Thấy thế Ninh Hạ cũng muốn đi theo. Đương nhiên là đi qua để học tập, hoặc giả xem xem có thể giúp đỡ được gì không. Trong suốt một tháng qua, Ninh Hạ đều đã quen cùng Kim Lâm luyện tập trận pháp. Đôi khi cũng sẽ học hỏi lẫn nhau, cái trận phòng ngự mà Kim Lâm đang luyện kia nàng đã nắm được hơn phân nửa.
"Ngươi ngồi xuống, không cần ngươi đi qua. Một lát nữa sẽ có việc cho ngươi làm, đừng có qua đó làm phiền sư huynh của ngươi." Động tác của Ninh Hạ lập tức bị Nguyên Hành chân quân phát hiện và ngăn lại.
"A... Vâng." Ninh Hạ bất đắc dĩ liếc nhìn Kim Lâm, ngoan ngoãn ngồi xuống. Xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân hắn rồi.
Duệ Tr·u·ng chân quân ngồi phía trên mỉm cười, liếc nhìn Ninh Hạ một cái, trong mắt lộ vẻ suy tư.
"Tiểu đệ tử này của ngươi... Rất không tệ. Tuổi còn nhỏ đã có tu vi như vậy, nhìn qua cũng là một người lanh lợi. Sư huynh hẳn là bình thường cũng không cần phải lo lắng nhiều."
"Tiểu hữu này tuy rằng cùng ta có tình nghĩa nửa sư trò, nhưng lại không phải đệ tử của ta." Nguyên Hành chân quân liếc nhìn Ninh Hạ rồi phủ nhận.
Ninh Hạ sớm đã thống nhất ý kiến với Nguyên Hành chân quân, cho nên giờ phút này nghe được cũng không có phản ứng gì. Tuy có thực tế được thụ nghiệp, nhưng trên thực tế nàng đích xác cũng coi như có ân sư khác, đó là vị nhân vật không rõ danh tính đã để lại cho nàng cuốn trận pháp tổng lược kia.
Cho nên Nguyên Hành chân quân nói như vậy cũng không có gì không đúng.
"A?" Duệ Tr·u·ng chân quân kinh ngạc liếc nhìn Ninh Hạ một cái, vẻ tìm tòi nghiên cứu sâu trong đáy mắt lập tức lộ ra. Việc này cũng thật khiến hắn ngoài ý muốn.
Quan hệ sư đồ trong tu chân giới thậm chí còn chặt chẽ hơn cả quan hệ huyết thống. Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, điều này ở tu chân giới cũng rất thịnh hành, thậm chí so với thế giới phàm tục, so với cái thế giới mà Ninh Hạ ở còn lợi hại hơn.
Nhìn Lâm Bình Chân cùng sư tôn của hắn là Huyền Dương chân quân thì biết. Huyền Dương chân quân không cho phép, Lâm Bình Chân thậm chí không dám về nhà thăm phụ thân hắn, chỉ dám vụng trộm nghe ngóng. Nói đến Lâm Bình Chân cũng thật đáng thương, Huyền Dương chân quân không tránh khỏi quá mức bất cận nhân tình.
Bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa sư đồ trong tu chân giới là thập phần chặt chẽ. Khi đệ tử còn chưa trưởng thành, làm sư tôn thậm chí có thể hạn chế và chi phối môn hạ đệ tử, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Ninh Hạ không quá muốn bái sư.
Nhưng cũng chỉ có Ninh Hạ mới cảm thấy như vậy, trên người nàng có nhiều bí mật, hành sự cũng có chút tùy tâm sở dục, nếu như bái nhập môn hạ của người khác thì phải tiếp nhận sự an bài. Nàng nghĩ mình cũng đã đến bình cảnh trung kỳ trúc cơ, tiến thêm một bước là có thể nhìn tới kim đan đại đạo, còn không bằng cố gắng cọ lên trên, kết đan là có thể trực tiếp tự lập môn hộ.
Đối với người tu chân mà nói, có thể leo lên một vị đại năng nguyên anh có thành tựu là việc mà tất cả mọi người tha thiết ước mơ. Trừ những người như Huyền Dương chân quân, Văn Tuệ chân quân là những người đứng đầu chấp chưởng đại quyền một phong, thì những đại năng thân phụ kỹ pháp như Nguyên Hành chân quân cũng là quý nhân lý tưởng trong mắt đệ tử.
Nếu có thể được quý nhân dìu dắt, bọn họ có thể thu được không chỉ riêng là sự che chở, mà là những thứ còn quý giá hơn.
Nguyên Hành chân quân chính là loại quý nhân này. Trong suốt nhiều năm qua, hắn chưa từng thu nhận đệ tử, càng chưa từng đơn độc dẫn theo hậu bối lạ mặt nào. Nên biết rằng việc đơn độc dẫn thiên vị, mang đi gặp những người cùng thế hệ khác vốn đã là một tín hiệu, cũng coi như một loại thanh minh.
Duệ Tr·u·ng chân quân thấy Nguyên Hành sư huynh lần này dẫn theo hai mầm non tới đây, đều là dáng vẻ cung kính, liền cho rằng đều là đệ tử của hắn.
Kỳ thật cũng không sai. Dù thế nào, Nguyên Hành sư huynh hắn không có khả năng dẫn đệ tử của người khác đến trước mặt người cùng thế hệ dạo chơi, đó chẳng phải là khiêu khích sao? Sự phân chia sư thừa trong tu chân giới không phải là đơn giản.
Cho nên vị này... Sư huynh không vừa mắt? Nhìn biểu tình cũng không giống. Huống hồ Nguyên Hành sư huynh tuy thích trêu đùa người, cũng hoạt bát, nhưng có chút từ ái, đối với tu sĩ nhỏ tuổi đều chiếu cố rất chu đáo, cũng không giống là người sẽ nói ra những lời đả thương người khác như vậy.
"Vậy... ?"
Nhìn ra được sự nghi hoặc của sư đệ này, Nguyên Hành chân quân khẽ cười nói: "Ngươi cũng tới gặp qua Duệ Tr·u·ng chân quân đi."
Ninh Hạ không rõ đầu cua tai nheo ra sao, bất quá vẫn theo lời tiến lên, học theo dáng vẻ của Kim Lâm hành lễ với vị chân quân xa lạ này.
"Thiên hạ người tài ba đông đảo, không chỉ có một môn phái của ta. Tiểu hữu này có sư thừa khác, ta liền không cần thiết phải múa búa trước cửa Lỗ Ban. Ngẫu nhiên ta cũng có thể từ trên người nàng học được một ít ý tưởng mới..."
Ninh Hạ nghiêm mặt, cũng không biết nên làm ra cái biểu tình gì. Nói thật, nàng cũng không cảm thấy mình lợi hại như vậy, thật sự là thụ sủng nhược kinh, thổi phồng đến mức nàng có chút mặt đỏ. Nàng bất quá là chiếm được lợi thế từ sự chênh lệch thông tin.
Nói thật, trên thực tế nàng vẫn là chiến ngũ tra, thất khiếu thông lục khiếu, học được chỉ là một cái trận pháp. Nhất định phải nói nàng hiểu trận, quả thực chính là lời nói dối.
Bất quá lời khen ngợi không hiểu ra sao của Nguyên Hành chân quân vẫn còn tiếp tục, hai người nghiêm trang, không coi ai ra gì mà nói về nàng - người trong cuộc này, thật khiến nàng có chút xấu hổ, nhưng lại không dám chen vào nói, chỉ có thể ở một bên ngồi im.
Không biết là câu nào gợi lên điểm cười của hắn, vị Duệ Tr·u·ng chân quân có vẻ nghiêm túc này mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ninh Hạ vài lần, loại xem kỹ kia ngược lại là biến mất không thấy. Dường như chỉ là đang đơn thuần nghe ngóng chuyện phiếm gì đó.
Nguyên Hành chân quân cũng không nói ra những thứ khác người, tỷ như đồ long nhân, lại tỷ như một số nội tình của Hồ Dương phái, chỉ là chọn một vài sự việc để nói. Bên trong đó có bóng dáng của Ninh Hạ, cũng có sự tham dự của nàng, đoạn tình báo này cũng chỉ là đang trao đổi thông tin mà thôi.
Dần dà Ninh Hạ cũng nhìn ra được hai người tựa hồ đang đánh đố nhau, nàng chỉ là một cái tiện thể mà thôi. Bất quá vị chân quân này vẫn biểu đạt sự hiếu kỳ đối với nàng, còn hỏi nàng một ít lời nói và sự tình, làm cho Ninh Hạ rất khẩn trương.
Bỗng nhiên Nguyên Hành sư huynh nhíu mày nhìn về một phương hướng nào đó rồi khẽ nói: "Xem ra tiểu bằng hữu của ta gặp được chút phiền phức..."
"Sư huynh không đi qua xem một chút sao?" Duệ Tr·u·ng chân quân rót đầy trà lên trên bàn cho Nguyên Hành.
"Đã là đệ tử của ta, tự khắc phải độc lập tự cường, mọi chuyện cầu thực. Cũng nên không sợ gian khổ, vượt qua muôn vàn khó khăn. Như thế mới là hảo hài nhi của bản tọa."
"Nguyên Hành sư huynh quả thật so với ta thì biết cách giáo dưỡng đệ tử hơn. Gốc rễ con người, lấy phẩm cách làm đầu. Nếu ta lúc trước cũng có thể tinh tế dạy bảo như ngươi, mà không phải một mực nuôi thả, buông thả chìm đắm, có lẽ đã không nhận ra được nhiều chuyện như vậy."
Ân?
Xâu chuỗi những lời nói trước đó của đối phương, Ninh Hạ dường như ẩn ẩn chạm đến một số chuyện xưa. Vị chân quân này nghe có vẻ rất có chuyện xưa a.
Còn có... Nàng hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương. Đối phương vì cái gì luôn dùng ánh mắt xem kỹ nhìn nàng? Ninh Hạ mẫn cảm cảm thấy việc này có liên quan tới chuyện xưa của đối phương.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận