Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 780: Kỳ dị truy đuổi (length: 8550)

Sau khi vào cửa, Vương Tĩnh Toàn khom người hành lễ, rồi trầm mặc khoanh tay, cúi đầu, một bộ dáng vẻ cực kỳ cung kính, nhìn qua rất bình tĩnh. Ai cũng không biết người này trên thực tế không có vẻ ngoài điềm tĩnh như vậy, nói là cuộn sóng cũng không đủ.
Từ khi nhập môn đến nay, Vương Tĩnh Toàn rất ít khi có nỗi lòng phức tạp như vậy. Trừ những kẻ đáng hận kiếp trước đã lầm nàng, đại khái cũng chỉ có những chuyện liên quan đến tiền đồ của nàng mới có thể khiến nàng để tâm đôi chút.
Bởi vậy, trong mắt người ngoài, kẻ có ngũ linh căn thiên phú cực kém này không khỏi có chút cao ngạo, không để ai vào mắt, khiến bản thân như tiên nữ trên chín tầng mây. Dường như không gì lọt nổi vào mắt nàng.
Nhưng có lẽ chính khí chất thần bí đặc thù trên người nàng, rất nhiều người khác phái không tự chủ được mà đặt ánh mắt lên người nàng, muốn tìm hiểu nhiều hơn, muốn có được nhiều hơn...
Những nữ phụ kia đều thập phần mẫn cảm phát giác được điểm này mới sinh ra cảm xúc dị dạng, khắp nơi ngăn cản đối phương, thậm chí không tiếc dốc hết vốn liếng giở đủ loại thủ đoạn, vì muốn bóp chết manh mối không thích hợp này.
Đáng tiếc những động tĩnh không đau không ngứa này cuối cùng đều thành chất dinh dưỡng cho Vương Tĩnh Toàn trưởng thành, làm nàng trong khốn cảnh từng bước đi tới, trở thành người càng cường đại hơn. Vương Tĩnh Toàn vẫn luôn tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày nàng trở thành đại nhân vật không ai lay chuyển được, tin tưởng một cách chắc chắn.
Bất quá ở giai đoạn hiện tại, nàng vẫn còn rất yếu ớt, cần ẩn núp từ từ tiến bước. Cho dù nàng với sự giúp đỡ của bạn bè đã có chút danh tiếng, thậm chí có một chỗ cắm dùi ở Hồ Nguyệt phong, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ.
Những kẻ ngấp nghé tính mạng nàng giờ vẫn đang ngồi trên mây cao, cao cao tại thượng can thiệp mệnh đồ của người khác, ý đồ đùa bỡn nàng trong lòng bàn tay. Nếu nàng không thể mạnh lên, vậy thì chỉ có một con đường chết chờ đợi nàng.
Cho nên phải nhanh lên. Nhanh hơn nữa.
Tốc độ sinh tử.
Nhưng mà, đôi khi nàng cũng hâm mộ những người không cần hao tâm tổn trí mà vẫn có thể tùy tiện đạt được tất cả.
Lúc nàng liều mạng giãy dụa, khuất nhục cầu sinh trong khốn đốn, bọn họ có thể sống trong hoàn cảnh thoải mái dễ chịu, làm từng bước một. Lúc nàng bị tiểu nhân làm khó dễ, bị gian nhân hãm hại, bọn họ lại được trưởng bối hộ tống dần dần trưởng thành. Lúc nàng không còn đường nào, chỉ có thể tử chiến đến cùng, những người kia có lẽ đã chạy tới độ cao mà nàng không nhìn thấy được.
Vương Tĩnh Toàn không đến mức ghen ghét, nhưng cũng thấy bất bình trong lòng.
Giữa người với người chính là không giống nhau như vậy. Chuyện này không phải từ khi sinh ra đã định sẵn sao?
Nhưng sâu trong đáy lòng nàng vẫn luôn có một thanh âm gào thét, hoặc là khinh miệt giễu cợt, hoặc là không cam lòng gầm rú, đều đang kể ra sự không cam lòng của nàng. Dựa vào cái gì nàng phải sống cuộc sống như vậy?
Muốn nàng cả đời sống dưới chân người khác, không thể nào! Nàng đời trước đã chịu đủ rồi.
Lại một lần nữa, nàng nhất định phải đi ra một con đường khác biệt, còn phải đi nhanh, đi vững, cho dù vì thế mà phải trả giá bằng cả mạng sống.
Những ý nghĩ cùng suy tư này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng, giao phó cho nàng đấu chí lớn hơn vào mỗi một khoảnh khắc yếu ớt, chống đỡ nàng đi qua hết bậc thang này đến bậc thang khác, biến hóa đến càng thêm ương ngạnh.
Cho đến ngày hôm nay, khi cuộc sống tu luyện của nàng bắt đầu có chút khởi sắc, con đường tu luyện gian nan cũng có manh mối, những cảm xúc mãnh liệt này mới tạm thời có cơ hội xoa dịu.
Nhưng hôm nay ở trên trà lâu nhìn thấy Nguyên Hành chân quân, nhìn thấy Ninh Hạ bọn họ, nghe được những lời bàn tán kia, tàn tro lại cháy, sự không cam lòng kia lại như lửa lan đồng cỏ, cấp tốc chiếm hết trái tim nàng.
Nàng... Nhận ra Ninh Hạ, thậm chí người này mới là nguồn cơn dẫn đến cảm xúc dị động của nàng.
Vị muội muội cùng thôn nhỏ hơn nàng mấy tuổi này, cùng nàng và Nguyên Quế Phương nhập môn cùng thời kỳ, vẫn luôn không có gì đáng chú ý.
So với Nguyên Quế Phương cả ngày ầm ĩ không thôi, hoặc là bị ép đấu tranh như nàng, hiển nhiên đối phương quá mức điệu thấp. Tốc độ tấn thăng nhanh như vậy mà lại không muốn người biết.
Nhưng lại không thể phủ nhận, người này vẫn luôn vững bước tiến về phía trước, tốc độ cũng không chậm. Thậm chí có thể nói là nhanh, ít nhất theo như Vương Tĩnh Toàn thấy, rất nhiều đệ tử không theo kịp đối phương. Nên biết rằng, Ninh Hạ cũng chỉ là tam linh căn tư chất.
Những điều này chỉ cần nhìn muội muội kia của nàng là biết, Vương Tĩnh Toàn có chút khinh miệt thầm nghĩ, người này có thiên phú tốt cũng không hiểu được sử dụng, không ngừng nghỉ nghiên cứu, leo lên, cho tới bây giờ mới miễn cưỡng trúc cơ, so với ngũ linh căn như nàng không tốt hơn bao nhiêu. Đem ngày tháng của tu chân giả trải qua giống như nương nương trong cung ở thế giới phàm tục, khiến người ta dở khóc dở cười.
Nếu như nàng nhớ không lầm, đối phương kiếp trước đại khái cũng là khoảng thời gian này tìm tới nàng. Lúc ấy còn cảm thấy nàng tiên khí phiêu dật... Giờ nghĩ lại có chút buồn cười, coi như người này cho nàng đơn linh căn giống như kiếp trước thì sao, tính tình như vậy làm sao thành đại đạo?
Kết cục tốt nhất của nàng đại khái chính là leo lên một tông môn kiêu tử, một đời hô mưa gọi gió đã là kết cục của nàng. Vương Tĩnh Toàn có chút dở khóc dở cười nghĩ.
Nhưng Ninh Hạ không giống. Nàng đã sớm chú ý tới người này, nữ hài nhi này cùng nàng đồng xuất một chỗ, lại có vận mệnh hoàn toàn khác biệt.
Rõ ràng chỉ là tam linh căn thuần độ cao, lại có thể vượt qua "muội muội tốt" của nàng kia, tiến vào Bách Kỹ phong, chủ phong lớn thứ hai. Lúc đó Vương Tình Mỹ tức đến đỏ mắt, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận, ủ rũ đi Nguyên Linh phong báo danh. Vương Tĩnh Toàn rất rõ ràng người này chính là nhắm vào Long Ngâm phong mà đi.
Cũng chính vì điều này, nàng mới chú ý đến Ninh gia muội muội có cảm giác tồn tại không mạnh này.
Sau đó gặp lại là một phen gặp gỡ hoàn toàn khác. Chỉ ngắn ngủi một năm, đối phương cũng đã trúc cơ, chính thức ngồi vững vị trí nội môn đệ tử, triệt để tạo ra hồng câu với bọn họ. Nhưng người này vẫn giống như một năm trước, không nóng không lạnh, không kiêu không gấp, điệu thấp khiến người khác giận sôi.
Thế nhưng nàng thấy rõ, kiêu căng tùy ý như Nguyên Quế Phương cũng không muốn tùy tiện trêu chọc đối phương. Đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận mãnh liệt được tầm quan trọng của thực lực.
Lại sau này ở Hồ Dương phái gặp nhau, tác phong của người này trước sau như một hiền hoà, nhưng tu vi càng phát tinh thâm, xa xa bỏ các nàng ở phía sau, cũng kích thích khát vọng tiến thêm một bước trong nội tâm nàng.
Nàng muốn... Mạnh lên.
Mỗi một lần gặp mặt, người này đều vững vàng tiến về phía trước. Mỗi khi nàng có chút tiến bộ, lại phát hiện đối phương không chỉ đi một bước, làm nàng vượt qua một cái cầu thang lớn, lại thấy bóng lưng người kia đứng ở nơi cao.
Tiểu tu sĩ nhìn qua không lộ ra trước mắt người đời này, dường như đã thành cái bóng mà nàng không thể rũ bỏ. Trong đáy lòng dường như vẫn luôn có một thanh âm gào thét, mau đuổi theo nàng, nhưng chung quy sẽ chậm hơn mấy bước, làm nàng chỉ có thể xa xa nhìn bóng lưng.
Nhắc tới cũng rất kỳ quái, không phải sao? Rõ ràng có rất nhiều người ưu tú hơn nàng gấp mấy lần, nhưng nàng vẫn luôn chú ý đến bóng lưng có vẻ bình thường này. Không phải ghen ghét, cũng không phải oán hận, chỉ là đơn thuần nhìn chăm chú.
Sau này Vương Tĩnh Toàn mới nghĩ rõ ràng... Có lẽ thứ nàng để ý cho tới bây giờ không phải Ninh Hạ, mà là một loại ý niệm hình ảnh huyễn hóa trên người đối phương, ngưng kết tất cả khát vọng cùng không cam lòng của nàng, cùng với dã tâm ngày càng nồng đậm.
Người này cùng nàng sinh ra ở một thôn, có xuất thân giống nhau, thiên phú cực kỳ bình thường so với tầng lớp phía trên, một mình xông pha một vùng trời khác, đường đường chính chính nhận được sự tán đồng của những người kia.
Vậy nàng Vương Tĩnh Toàn vì sao lại không thể?
Nàng có thể.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận