Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1616: Che lấp (length: 8167)

Ninh Hạ tu luyện mới ngắn ngủi mười mấy năm công phu, cũng đã trải qua rất nhiều sự tình, gặp qua rất nhiều người.
Trong đó không thiếu một số kỳ duyên mà các tu sĩ khác có thể cả đời không có duyên gặp được. Trong này phải kể đến chuyến đi kinh tâm động phách ở truyền thừa tháp và Phù Vân đảo.
Chuyện ở Phù Vân đảo không cần nhiều lời, đã để lại một dấu ấn khắc sâu trong kiếp sống tu luyện đằng đẵng của Ninh Hạ, bất kể là trên phương diện tu luyện hay tình cảm. Nhắc tới việc ở truyền thừa tháp thì không thể không nhắc đến việc nàng ở thời khắc cuối cùng đối đầu trực diện với một tồn tại vô cùng đáng sợ.
Long tộc. Bất kể là trong những truyền thuyết không rõ thực hư ở đời trước của Ninh Hạ hay là tại tu chân giới trước mắt này, không cần bàn cãi nó đều cực kỳ mạnh mẽ và thần thánh.
Nghe nói long tộc là hậu duệ của thần, trên người ít nhiều còn lưu lại huyết dịch của thần minh. Ở thời viễn cổ, khi nhân loại còn chưa quật khởi, còn ở tầng dưới chót của sinh linh, long tộc đã từng là chúa tể của mảnh đất này.
Lời đồn long tộc sinh ra đã có yêu đan, ít nhất tương đương với tu sĩ kim đan của nhân tu, sau khi thành niên đều có được sức mạnh bài sơn đảo hải, là tồn tại cường đại nhất trong vạn vật đương thời.
Nếu không phải nơi đây thiên địa bất dung, bọn họ cùng phượng hoàng nhất tộc lần lượt thoái ẩn, thiên hạ cũng không đến lượt nhân tộc chấp chưởng.
Nhân mà bất kể nói thế nào, long tộc cường hãn là không cần bàn cãi. Nhân loại... Cho dù là nhân loại tu vi thông thiên muốn cùng đánh giá cũng là rất khó.
Ninh Hạ thực may mắn, long tộc mà nàng đụng phải sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Không biết gặp phải chuyện gì, hình thể gần như hủy diệt, ngay cả chân hồn đều bị tổn thương một nửa, Long Sanh sống tạm bợ như vậy thậm chí không biết có thể nói là một con rồng hay không.
Sức mạnh của Long Sanh như thế cũng bị cắt giảm đến gần như không còn. Đây cũng là lý do vì sao Long Sanh khi đó lại không làm gì được Ninh Hạ - một tiểu mao hài, nó thật sự là quá suy yếu, thêm vào đại trận duy trì sinh mệnh nó cũng xảy ra vấn đề, cũng là đến độ ra hôn chiêu.
Ninh Hạ khi đó dưới sự chèo chống của một cổ lực lượng không tên nào đó, thành công g·i·ế·t c·h·ế·t Long Sanh.
Nhưng trong lúc này, sự thật là nàng không tốn bao nhiêu sức lực. Vì một khắc này, vì đem nó đưa vào địa ngục, không biết đã có bao nhiêu người nỗ lực bằng sinh mệnh của mình.
Nhân mà sau khi thành công g·i·ế·t c·h·ế·t con tà long không biết đã thôn phệ bao nhiêu sinh mệnh này, Ninh Hạ không hề sinh ra mấy phần thành tựu, ngược lại có loại đáng buồn không hiểu.
Ninh Hạ nhiều nhất chỉ có thể nói là một trong những người chấp hành mà thôi. Nhưng nhiều người như vậy, chân chính theo vô gian địa ngục đi tới cũng chỉ có một mình nàng, những người khác đều lưu lại ở quá khứ xa xưa kia.
Một ấn ký diễm lệ giống như chu sa kia không phải là huân chương anh hùng gì, mà là huyết ấn cuối cùng của một đám linh hồn c·h·ế·t thảm lưu lại trên thế gian này.
Nhạc hết người đi, bất quá chỉ là một giấc mộng.
Đợi hết thảy tan thành mây khói, nàng chung quy tại con đường hẳn phải c·h·ế·t kia tìm được sinh lộ thuộc về chính mình, hết thảy dường như trở nên xa xôi, không còn quan trọng nữa.
Ninh Hạ dường như đã quên ấn ký tiên diễm từng xuất hiện ngắn ngủi trên mặt mình.
Hôm nay lại bị xé mở ngụy trang một cách bất ngờ không kịp phòng bị, hiển hiện trước mặt thế nhân.
Đầu ngón tay Ninh Hạ run lên, không biết đang nghĩ gì. Hai người đối diện hiển nhiên cũng thực kiên nhẫn, vẫn luôn chờ nàng phản ứng.
Cả tràng diện trong một cái chớp mắt hiện ra một loại tĩnh mịch như c·h·ế·t.
"Ngược lại là có một biện pháp có thể cứu cấp, nhưng ta không biết có hữu dụng hay không." Ninh Hạ nói như vậy.
————————————————— "Các ngươi có phát giác động tĩnh lôi kiếp này dường như càng phát ra nhỏ đi không?" Có người nghi ngờ nói.
Không ít người theo tầng mây mịt mù nhìn quanh, dường như hận không thể xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp mây mù này thấy rõ động tĩnh bên trong.
Bọn họ đã tới đây một khoảng thời gian, cũng nhìn quanh một khoảng thời gian, đều không nhìn ra nguyên cớ, cũng chưa từng nhận được một chút tin tình báo hữu dụng nào, lúc này đều đã hơi mất kiên nhẫn. Đương nhiên, càng nhiều là lo lắng, sợ hãi quay đầu không thể báo cáo với cấp trên mà bị trách tội.
Khi bọn họ thoáng chốc tới đây chính là như thế, bị sương mù dày đặc che lấp, không nhìn thấy động tĩnh bên trong. Phía trên có lôi quang ẩn hiện, linh khí quyển lại thành vòng xoáy nấn ná ở phía trên, không ngừng tụ tập mở rộng, tựa như có một bút luyện mang thẳng tắp thông xuống phía dưới.
Một cổ uy áp không giống bình thường từ bốn phương tám hướng tụ lại, phun trào về phía trung tâm. Lúc này không ai nghi vấn trận trước mắt này chính là lôi kiếp.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sự tình cũng không diễn ra như mọi người tưởng tượng, mưa to gió lớn kinh lôi trong huyễn tưởng đều chưa từng xuất hiện, ngược lại không nóng không lạnh, phát triển theo hướng ngày càng cổ quái.
Rất nhiều người lúc này đều bắt đầu phát giác không đúng. Lôi kiếp này có thành công hay không cũng nên có chuyển biến, cho dù không có tiến hành rõ ràng theo chất lượng, cũng không thể cứ mãi không nóng không lạnh, không có ba động.
Chẳng lẽ là bên trong đã xảy ra chuyện gì? Hay là hết thảy đều không như bọn họ nghĩ?
Những người được phái tới đây dò xét tình huống tuy không phải nhóm đệ tử đỉnh tiêm của tông môn, nhưng cũng là đệ tử tinh anh. Trong đám người này không thiếu kẻ đầu óc linh hoạt, lập tức suy nghĩ.
Bọn họ có lòng tìm tòi nghiên cứu nhưng vẫn còn kiêng kỵ uy lực của lôi kiếp, không dám tùy tiện đi tới, bồi hồi không chừng giữa việc tiến hay không tiến.
Rốt cuộc nếu thật là lôi kiếp, bọn họ lỗ mãng hấp tấp đi vào nói không chừng sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Mạng nhỏ của mình thì mình tự lo, chung quy vẫn là không có chỗ tốt chắc chắn, bọn họ không cần phải liều mạng đánh cược an nguy của mình.
Cho dù không phải, trời biết bên trong sẽ có hung mãnh thú loại hay nguy hiểm gì chờ bọn họ, vẫn là không nên mạo hiểm thì tương đối tốt hơn.
Nhưng mắt thấy sương mù bằng mắt thường có thể thấy trở nên nhạt đi, lôi quang cũng dần yếu bớt, đám người rốt cuộc phát giác không đúng. Động tĩnh này càng xem càng không giống lôi kiếp, lập tức có không ít người nảy sinh ý định xông vào.
"A... Bên này thật sự là náo nhiệt." "Thiếu nữ" cất cao giọng, chậm rãi nói, tựa như phát hiện thứ gì đó cực kỳ thú vị, nhìn về phía các môn tu sĩ tập hợp đông nghẹt.
"Xem ra chúng ta lúc trước không nên đi đối thoại, lãng phí nhiều thời gian như vậy. Bên này thú vị hơn nhiều, Sao Sinh không biết sớm đi tới. Sớm đi tới nói không chừng..." Nói không chừng còn có thể thú vị hơn nữa.
"Ừm." Một người khác trầm tĩnh nói.
Nàng biết mà, huynh đệ này của mình cho tới bây giờ đều không phải hạng người ngồi yên.
Tuy nói bọn họ cũng không sợ những cái gọi là chính phái nhân sĩ kia, nhưng nếu tập trung ánh mắt lại chung quy vẫn là không tiện. Đối phương tự nhiên biết điều này, cũng có ý thức khống chế chính mình.
Đoạn thời gian này nhẫn nại tính tình đi một đoạn đường đã là làm khó hắn, may mà lúc này hắn tìm được một việc vui, cuối cùng có thể khiến hắn yên tĩnh một chút.
"Đều nói là lôi kiếp, nhưng thật là lôi kiếp sao? Ngươi nói dưới cái gọi là lôi kiếp này có thể che giấu cái gì? Không bằng chúng ta cũng vào xem?"
"Có thể..."
Nơi không xa truyền đến rối loạn tưng bừng, tựa hồ là có người làm gì đó.
"Xem ra cũng không cần chúng ta nghĩ biện pháp gì, người ta còn lớn gan hơn, trực tiếp đi làm."
(Bản chương hết).
Bạn cần đăng nhập để bình luận