Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1627: Tạm nghỉ (length: 7946)

Sau chuyện này, Tham Lang giản rốt cuộc thoát khỏi đám đen đủi dây dưa bọn họ đã lâu, thuận theo dòng người cấp tốc tìm được đường ra, rất nhanh đã đến gần cửa vào bí cảnh.
Nguy cơ mất mạng liên tiếp xảy đến trước đó tựa như một cơn ác mộng, trước mắt thuận lợi sắc bén khiến bọn họ có chút không dám tin tưởng.
Bất quá, còn một khoảng thời gian ngắn nữa bí cảnh thí thần mới mở ra, mọi người đều ở bên ngoài chờ đợi, dựa theo thế lực và năng lực, chiếm cứ vị trí, chờ đợi mở ra.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có thẳng hướng cửa vào, ngược lại là tìm một chỗ tương đối yên tĩnh trong đám người phía sau, chờ đợi bí cảnh mở ra. Rốt cuộc, bọn họ đã không còn dư sức để chu toàn với các tông môn khác, trải qua chuyện chim sa cức kia, mọi người ít nhiều gì cũng đều bị thương.
Bị thương nặng nhất đương nhiên là Ninh Hạ, tổn thương còn chưa khỏi hẳn lại bị thương, trải qua nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy, vết thương trên mặt còn kéo theo vết sẹo hủy dung, trong đội ngũ Tham Lang giản đại khái không ai thảm hơn nàng.
Đối với người đã cứu hắn, gặp gỡ lại thảm hơn bọn họ không biết gấp bao nhiêu lần, những đệ tử Tham Lang giản vốn tính tình có chút cẩu thả theo nhóm người cấp trên này, cũng không nhịn được bắt đầu thương yêu đối phương.
Cũng không biết Hòa Ngạn chân quân nói gì, vị sư muội Tĩnh Hải ở trong miệng Lang Nhất tựa hồ rất hung hãn lại không nói nhân tình, thế nhưng đối với Ninh Hạ lại là một bộ mắt lộ ra vẻ thương yêu. Nàng đối với vết sẹo đáng sợ trên mặt Ninh Hạ thậm chí còn để ý hơn cả bản thân Ninh Hạ, liền muốn lấy ra các loại mỹ dung đan dược khác nhau từ đai hông muốn cho Ninh Hạ dùng.
Nhiều đan dược còn một hai kín đáo đưa cho Ninh Hạ, nói muốn nàng mang về sau này từ từ ăn, trong tay nàng còn nhiều.
Sau đó nói với Ninh Hạ một tràng lớn "Nữ nhân phải yêu quý mặt mình", "Nữ nhân không yêu chính mình thì ai còn yêu ngươi", "Nam nhân đều là đại móng heo", "Ngươi có mặt liền có tất cả"..., vừa nói còn vừa hướng đồng môn khác giới bên cạnh trợn trắng mắt, sau đó vô cùng đau đớn nói Ninh Hạ là bị đám đàn ông dạy hư, không hiểu được yêu quý chính mình.
Cuối cùng nàng còn đặc biệt trừng Lang Ngũ liếc mắt một cái, tựa hồ nhận định tên đàn ông ngày thường chơi tốt nhất với Ninh Hạ này đã làm hư một cô nương tốt.
Ninh Hạ: . . . Không phải, ngài có phải hiểu lầm rồi không? Nếu như nhất định phải nói là ai làm hư nàng, kia không phải là thiên đoàn trận pháp đường Ngũ Hoa phái sao? Cùng Lang Ngũ bọn họ thật không có quan hệ gì, oan uổng.
Đáng tiếc vị Tĩnh Hải chân quân này là thiết nương tử nói một không hai ở Tham Lang giản, tính tình lạnh lùng, làm việc nghiêm túc, lôi lệ phong hành, tu vi dù là so với tu sĩ cùng thế hệ cũng có thể xếp hàng đầu, đám đệ tử nhỏ trong môn cùng thế hệ đều có chút sợ nàng, chỉ đành ngẩng đầu nhìn trời vờ như không thấy.
Lang Ngũ càng chuyển càng gần, cuối cùng đã bất tri bất giác chuyển đến bên cạnh Lang Nhất: "Cho nên lão đại, Hòa Ngạn sư thúc là nói với nàng cái gì? Như thế nào mà như ăn phải thuốc nổ vậy... Chúng ta trở về chắc chắn bị huấn c·h·ế·t, Khúc tôn trưởng trước nay rất tôn trọng ý kiến của nàng."
"Cũng không nói cái gì." Lang Nhất cũng có chút im lặng: "Liền là nói tình hình thực tế như vậy... Một chút? Đại khái là cảm thấy biểu hiện phía trước của các ngươi thật sự là quá kém, nên rất tức giận."
Thôi được rồi, lúc này Lang Ngũ cũng không thể nói gì hơn, bắt đầu so sánh thì bọn họ hình như xác thực biểu hiện không tốt lắm, chính bọn họ đều cảm thấy có chút uất ức. Cho nên trên đường, không khí của mọi người đều có chút sa sút tinh thần, rõ ràng bí cảnh ngay trước mắt, nhưng hứng thú của mọi người vẫn không cao lắm.
Mặt ủ mày chau một hồi lâu, Lang Ngũ tựa như chợt nhớ tới cái gì, cúi người xuống: "Vậy xong. Chờ chúng ta trở về, đều phải bị thu thập. Ngươi không nghe nói hồi trước Tĩnh Hải sư thúc cùng Khúc tôn trưởng nói hồi lâu, tựa như là về kế hoạch huấn luyện, hình như muốn tăng thêm huấn luyện cho chúng ta." Bất quá Khúc tôn trưởng hình như không thông qua.
Nhưng lần trở lại này... Đại khái là thật chạy không khỏi.
Cũng tốt, không chỉ là Tĩnh Hải sư thúc cảm thấy như vậy, bọn họ cũng cảm thấy trình độ của mình thực sự là quá kém, một chút tình huống đột phát đều không chống đỡ nổi. Quả nhiên là rời Phù Vân đảo rồi liền thư giãn. --
Thông qua thí luyện lần này, không thể không nói còn thật làm cho bọn họ phát hiện ra vấn đề mà trước đây coi nhẹ, nói thật, vấn đề thật sự không ít. Nếu không phải lần này, bọn họ nói không chừng còn đang đắc chí vì sự phát triển mở rộng nhanh chóng của môn phái.
Không nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền đâm thủng cảm giác tốt đẹp của bọn họ, hiện ra nguyên hình. Tất cả đều tỉnh táo lại, bao quát cả đám tiền bối tuổi cao trước đây cảm giác tốt đẹp, bị thức tỉnh.
Chuyện này thật muốn cảm tạ Ninh Hạ, đảm đương một hồi "kính chiếu yêu". Đương nhiên, bọn họ muốn cảm tạ nàng không chỉ có như thế, ai... Kỳ thật thật hy vọng nàng có thể trở thành một phần tử của tông môn bọn họ, đáng tiếc.
Bọn họ bên này nói chuyện riêng, Tĩnh Hải chân quân và Ninh Hạ bên này đã kết thúc đối thoại, vết thương trên mặt Ninh Hạ đã dọn dẹp xong, ngoại thương cũng khép lại rất tốt, chỉ để lại một đạo vết đỏ dễ thấy. Ấn lại dược lực ứng đương rất nhanh liền sẽ triệt để tiêu tán.
Hiểu rõ tình hình, Lang Nhất cùng Hòa Ngạn chân quân thế nhưng không hẹn mà cùng đi qua, đại khái còn muốn xác nhận vết thương trên mặt nàng, có thể là sợ nàng giấu vết tích ở một tầng sâu hơn dưới vết thương sẽ lộ ra.
Nhìn trái nhìn phải không phát hiện có gì vấn đề, hai người đều không để lại dấu vết thở phào nhẹ nhõm, xem ra trong lòng Ninh Hạ vẫn có chừng mực. Bất quá ấn ký kia từ đầu đến cuối là quả bom, cũng không biết vật nhỏ này sau này làm thế nào? Tổng không có khả năng nghiêm nghiêm thực thực che giấu cả đời đi.
"Vết thương trên mặt không có vấn đề chứ?" Lang Nhất nói.
Ninh Hạ biết hắn cụ thể chỉ cái gì, cũng chỉ có bọn họ biết, lắc lắc đầu.
Dược lực đại khái đã phát huy, ấn ký cũng hoàn mỹ tiêu xuống. Nàng vừa rồi thanh lý mọi chuyện nhờ Tĩnh Hải chân quân xem qua, xác định không có gì khác thường mới bằng lòng để đối phương xử lý, không phải với nhiều người như vậy chẳng phải là bại lộ toàn bộ sao?
Nhưng nàng tự nhiên cũng cùng bọn họ nghĩ tới chuyện này. Sau này có thể làm gì... Cũng không thể giấu cả đời đi? Huống hồ đan dược này là Nguyên Hành chân quân lúc trước chuẩn bị cho nàng, không nhiều lắm, cũng có kỳ hạn, nghĩ đến cũng có thể tính ra ngày tháng.
Nguyên Hành chân quân lúc trước thực hiện thần thông lên mặt nàng hiệu quả ngược lại rất tốt, trải qua nhiều tai nạn như vậy đều không thấy tán. Hiện giờ nhiều năm như vậy mới rốt cuộc tiêu tán, cũng là hiệu quả cực tốt. Đáng tiếc nàng không biết khi nào mới có thể trở về đông nam biên thùy, nàng còn có thể hay không nhìn thấy Nguyên Hành chân quân cũng không thể biết, thật là sầu...
Bất quá cảm xúc ưu sầu của nàng cũng không thể duy trì lâu, bởi vì đã thành sự thực, nghĩ cũng vô ích, còn không bằng quan tâm chuyện trước mắt.
"Ngươi a, cũng là nhân họa đắc phúc. Bổn tọa còn chưa chúc mừng ngươi tấn thăng kim đan, khí tức của ngươi còn chưa vững chắc. Ngươi lấy tuổi trẻ mà kết đan, đã là cực kỳ tốt, ở Tr·u·ng Thổ này có rất nhiều người trẻ tuổi còn không bằng ngươi." Hòa Ngạn chân quân vỗ vỗ vai Ninh Hạ, mặt lộ vẻ mỉm cười cùng khen ngợi.
(Hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận