Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 811: Ninh nhân (length: 8180)

Ninh Hạ thừa nhận bản thân cũng coi là có thể chất tai họa, đi đến đâu là ở đó đều có thể gây chuyện, có chủ động cũng có bị động, lớn lớn nhỏ nhỏ cũng có mấy lần rồi. Đều là loại chuyện này.
Nói thật, quỷ dị là nàng thật sự đã quen.
Vừa rồi Kim Lâm và Nguyên Hành chân quân đại khái đã nói qua sự tình với nàng một lần, thật khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Thật đúng là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, vậy mà vô duyên vô cớ đều rước lấy "b·ệ·n·h tâm thần" muốn g·i·ế·t nàng, thật quá là không may. Đối với việc này Ninh Hạ đã bất lực không muốn nói gì nữa.
Mới vừa Nguyên Hành chân quân cũng có ý là, bảo nàng xem xử lý, nàng là người bị hại, xem ý tứ của nàng, rất có một bộ theo nàng ý vị. Ninh Hạ muốn mượn thế của Nguyên Hành chân quân làm loạn một trận cũng chưa chắc không thể, cũng không cần phải chịu uất ức như vậy.
Nhưng thân ở nơi đất khách, lại đang lúc thời buổi rối loạn, không có gì đáng ngại thì cứ nhận lễ vật rồi đi. Không phải còn có thể thế nào? Mọi người đều nói sẽ trừng phạt thật nặng. . .
Ninh Hạ cũng mặc kệ đối phương là thật hay giả, có thái độ này là được. Dù sao cũng tốt hơn một số người c·h·ế·t không nhận còn c·h·ế·t chở che cho loại vịt c·h·ế·t cứng đầu.
Ninh Hạ nghĩ nghĩ thở dài, xả ra uất khí trong lòng.
"Sùng Nhật chân quân, ngày hôm nay quấy rầy, cũng được dạy bảo, thu hoạch rất nhiều, đệ t·ử tại đây đa tạ chân quân chỉ dẫn." Ninh Hạ trước hướng đối phương làm lễ, làm đến một cái vãn bối nên có lễ nghi.
Lời này cũng không phải giả. Ngày hôm nay cái tổ hợp biến hóa trận này thật sự là làm Ninh Hạ mở rộng tầm mắt. Mặc dù nàng ngoài miệng phàn nàn, trong trận cũng là dày vò nôn mật xanh mật vàng, nhưng không thể phủ nhận nàng ở trong cái trận này thật sự thể nghiệm được không ít thứ tốt, có chút lĩnh hội, nói không chừng ngày sau liền có thể dùng tới.
Nói lại trận này có thể so với một bài học thực tế vô cùng sống động. Ngày thường nàng không phải chưa từng tiếp xúc qua trận pháp, nhưng từ trước tới nay chưa từng có kiểu tự mình trải nghiệm một cái trận pháp cỡ lớn như thế này. Chân chân chính chính tác dụng trên người nàng, cái này lại khác với đứng ngoài quan sát, học được là kinh nghiệm thật.
Mà nàng cũng bởi vậy đối với việc phá trận, module mà từ trước tới nay chưa từng liên quan, đã có nhận biết cùng cảm giác mới.
Bởi vậy cho dù vì lý do công hay tư, nàng đều phải cảm tạ đối phương, chân thành. Điểm này không thể phủ nhận.
"Bất quá việc dẫn tiến văn kiện. . . Liền coi như thôi đi."
Nghe vậy mấy người ở đây, bao quát Nguyên Hành chân quân cũng có chút kinh ngạc.
Hắn nhíu mày, hơi có chút ngoài ý muốn, lập tức khóe miệng cong lên một nụ cười, lắc đầu.
Tiểu hồ ly. Bất quá, làm tốt lắm.
"Ninh tiểu hữu nhưng là bởi vì nghiệt chướng này của ta? Tiểu hữu vẫn thỉnh thu hồi lời nói vừa rồi thôi." Sùng Nhật chân quân vội la lên.
Hắn là người có sao nói vậy. Mặc dù cũng có tư tâm của bản thân, nhưng sẽ không ghét hiền ghen tài, mở mắt nói lời bịa đặt.
Mới vừa một trận hỗn chiến mặc dù không có cách nào tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng làm chưởng khống giả trận pháp, hắn trong lòng tất nhiên là rõ như gương sáng, cái gì đều rõ ràng. Lấy năng lực của Ninh Hạ, lấy được phần dẫn tiến văn kiện này tự nhiên là xứng đáng với danh hiệu.
Rõ ràng là tới cầu lấy vật này, nhưng khi phát sinh những chuyện này sau đó, dễ như trở bàn tay tình huống lại vứt bỏ, có thể thấy được là bởi vì cái gì.
Hắn vừa thẹn vừa xấu hổ còn có một tia tức giận chính bản thân hắn cũng khó có thể phát giác, gấp muốn làm cho đối phương hồi tâm chuyển ý.
Nhưng Ninh Hạ như thế nào lại là một hai câu liền có thể dỗ dành qua.
Nếu là ngày hôm nay nàng bình yên vô sự theo trận pháp bên trong ra tới, thư mời tự nhiên là muốn lấy. Nhưng nửa đường lại phát sinh chuyện như thế, hoàn toàn đem nàng lâm vào một cái tình cảnh bị động, thế này. . . Thì thôi vậy.
Bởi vì điều này cùng những gì nghe thấy, nhìn thấy trước kia hoàn toàn khác nhau. Chuyện "Có kiện cáo" này cứ để nó kết thúc như vậy đi. Không cần phải ham cái nhất thời thoải mái.
Nàng đến hiện tại vẫn còn nhớ rõ lý do thoái thác của Vân Hi quân. Vị bằng hữu tôn nữ kia của hắn lâm thời có việc, cho nên không thể đi tham gia giám định bình xét, bởi vậy muốn đem dẫn tiến văn kiện chuyển cho người khác. Nói như thế không sai chứ?
Nhưng sự thật đâu?
Tôn nữ nhà người ta không có việc gấp, cũng có thể đi tham gia, nghe nói các nàng có chuyện lập tức chạy tới ngăn cản. Trong lúc không chỉ nháo đến mức tổ tôn quan hệ đổ vỡ, liên lụy ra hàng loạt bí văn gia tộc, cuối cùng còn suýt nữa nháo c·h·ế·t người, người suýt nằm ngang đi ra chính là nàng.
Quan hệ phức tạp rối rắm như thế bảo nàng làm sao tiếp tục dính vào?
Thôi Kha và Thôi Anh có vấn đề gì? Thôi Kha và Liễu Trinh lại là tình huống như thế nào còn có Liễu Trinh lại có âm mưu gì. . . Tất cả những điều này nàng không muốn biết, cũng không cần phải nghe nữa.
Nếu nguyên chủ nhân đều biểu đạt không muốn chuyển nhượng mục đích, còn làm ra hành vi cực đoan như vậy, nàng cũng nên thuận theo bậc thang của người ta không muốn.
Dù sao nàng cũng chỉ là hiếu kỳ thôi. Nói thực ra, công hội đối với nàng cũng không có gì hấp dẫn, coi như bình xét đấu vòng sau cũng nhiều cái hư danh mà thôi, không có ảnh hưởng gì trên thực tế. Còn không bằng dùng nhiều công phu nghiên cứu trận pháp tổng lược thì thiết thực hơn.
"Không phải." Lắc đầu, lòng dạ có chút rộng lớn nói: "Đệ tử chẳng qua là cảm thấy không cần phải nhất định chấp nhất với danh xưng trận pháp sư, chăm chỉ học nghệ là được."
"Đợi đệ tử rèn luyện một phen, kỹ pháp càng tinh thuần hơn, tự nhiên sẽ có cơ hội." Ninh Hạ trước kia cũng đã được nghe nói công hội sẽ mời một vài tân tấn trận pháp sư đến tham gia giám định bình xét. Giống như nữ chủ, Nguyên Hành chân quân đều là được mời có văn kiện tới.
Ninh Hạ nghĩ nếu có một ngày nàng xông ra được chút danh tiếng, nói không chừng còn có người mang thư tới mời đâu, không cần thiết phải gấp gáp xông lên. Lấy đạo hạnh bây giờ của nàng lên đài nói không chừng cũng là bồi chạy một trận mà thôi.
"Lại nói cảm xúc của lệnh tôn như vậy, đệ tử cũng không muốn kích thích nàng thêm nữa, ngài cứ giữ cho nàng cũng tốt để hai người nói chuyện với nhau."
Nàng cảm thấy người này sở dĩ làm ra chuyện như vậy, cùng việc đưa ra dẫn tiến văn kiện cũng không thoát khỏi liên quan. Nàng vẫn là đừng nhúng tay vào, cứ để cho hai người bọn họ, gia tôn khuyên nhủ nhau thôi.
Ninh Hạ do dự một chút cuối cùng là chưa nói cái gì, nhìn về phía Nguyên Hành chân quân ra hiệu đã nói xong, xem xem hắn còn có an bài gì.
"Sùng Nhật chân quân, Vân Hi quân." Nguyên Hành chân quân nhàn nhạt hướng hai người gật đầu.
"Đa tạ hai vị ngày hôm nay khoản đãi."
Nguyên Hành chân quân đặc biệt nhấn mạnh tại hai chữ khoản đãi, dưới tình cảnh lúc trước tỏ ra có chút châm chọc.
Trong lúc nhất thời viện tử im lặng như tờ, đem âm thanh muốn giữ lại của Sùng Nhật chân quân chặn lại, một hơi nghẹn không đi xuống được. Đối phương mặt già đỏ ửng, lại trong lúc nhất thời không nói nên lời gì.
"Đệ tử này của bản tọa tuổi nhỏ, chưa đầy hai mươi, trước nay đều là người có tâm địa thiện lương, cũng yếu đuối, không thích ác ngữ đả thương người. Nhưng nàng không nói ra lời thì chân quân trong lòng cũng nên có dự tính mới phải. Nàng không nói nên lời, bản tọa tới thay nàng nói."
"Hành vi của quý tôn nữ đã không thể dùng một câu tùy hứng lỗ mãng để giải thích. Đánh lén người khác bất luận là trong tu chân giới hay thế giới phàm tục đều là chuyện đáng khinh thường, nếu vừa rồi đệ tử của ta không tránh ra, nói không chừng đã gặp phải bất trắc."
"Mong chân quân nói lời giữ lời, cần phải quản giáo thật tốt mới là, nếu không hại người hại mình." Nguyên Hành chân quân nhíu mày liếc nhìn đối phương trong ngực hôn mê tựa hồ rất ngoan.
"Còn có, loại lợi khí này chân quân phải giữ gìn cho tốt, đừng để rơi vào tay đứa trẻ không hiểu chuyện. Bị kẻ có lòng dạ lợi dụng liền không tốt." Hắn liếc nhìn dao găm trên mặt đất, ý có điều chỉ nói.
( chương này xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận