Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1094: Khó dò (length: 8191)

Vòng thứ hai, trận thứ ba, Ninh Hạ đối đầu với thân truyền đệ tử Trọng Hân, thắng.
Vòng thứ hai, trận thứ năm, đối thủ của Ninh Hạ trọng thương chưa lành, không thể tham dự trận đấu tiếp theo, trận này bỏ trống.
...
Ninh Hạ cũng không nghĩ tới việc "vượt ải" của nàng lại thuận lợi như vậy, nàng còn cho rằng mình có thể chống đỡ thêm mấy trận nữa là hết mức rồi.
Không nghĩ tới nàng còn rất có khả năng chiến đấu... Đương nhiên đây là nàng tự nhận, cứ để nàng đắc ý một chút.
Kỳ thật mấy trận giao đấu này có khó có dễ, dù sao tổng thể mà nói không tính là gian nan, nàng cứ như vậy mà đi tới đây. Quay đầu nhìn lại mới phát hiện nàng quả thật đã giải quyết không ít đối thủ có chút lợi hại, danh tiếng dần dần được tạo dựng.
Có lẽ bản thân nàng cảm giác không rõ ràng như vậy, nhưng trên thực tế Ninh Hạ ở trong tông môn quả thật có chút danh tiếng, đặc biệt là trong lứa tu sĩ trẻ tuổi. Mọi người cũng dần dần biết có một người như vậy tồn tại.
Rất nhiều người có lẽ là bởi vì giao đấu mới biết đến nàng, nhưng cuối cùng cơ hồ đều sẽ biết được nàng có chút thành tựu nhỏ trên con đường trận pháp.
Ở thời đại này, một trận pháp sư không tồi cũng coi là tương đối hiếm có. Khó nhập môn lại ít được chú ý, so với luyện đan sư, tình cảnh của trận pháp sư đích xác không tốt, thuộc loại lật tung mọi ngóc ngách cũng không nhất định tìm được mấy người tốt.
Ninh Hạ tuy không được coi là trận pháp đại sư có thể "đăng nơi thanh nhã", nhưng cũng đích thực là một thiên tài, tiềm lực vô cùng. Hiện tại nếu có thể kết giao thì chắc chắn không sai...
Dù sao mấy ngày nay Ninh Hạ càng đánh càng thuận, tu vi vững bước tăng lên, về danh tiếng cũng tạo dựng được một khoảng trời riêng, người ngoài xem nàng cũng coi là một ngôi sao mới nhỏ.
Hôm qua nàng ngẫu nhiên gặp Lâm Bình Chân còn bị đối phương cười nhạo một phen, nói là hiện tại tùy tiện đi một chút bên ngoài đều có thể gặp người nghị luận về nàng, còn nói có cơ hội nhất định sẽ tới xem nàng giao đấu. Làm cho Ninh Hạ trong lúc nhất thời không biết nên cười hay là bất đắc dĩ.
Ai chẳng biết mấy ngày nay đối phương cũng sống vô cùng oanh liệt, có thể nói là một hắc mã thuần chủng xâm nhập vào hàng ngũ tu sĩ kim đan.
Tuy rằng hắn là người mới tấn thăng kim đan trong mấy năm gần đây, nhưng kỳ thật thực lực đã không thể xem thường.
Nói đến, ngay cả Ninh Hạ ở trúc cơ kỳ mà chênh lệch tu vi còn lớn như vậy, huống chi là kim đan kỳ?
Kim đan kỳ có ba cấp độ sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ, mỗi một cấp độ đều có chênh lệch lớn như "lạch trời". Kim đan tiền kỳ mà muốn đại bại tu sĩ hai cấp độ sau quả thực là nói chuyện viển vông. Đương nhiên, đây là nói theo lẽ thường.
Chỉ là tu sĩ khóa này dường như không tuân thủ "quy tắc" bảo thủ không chịu thay đổi này. Khóa này có rất nhiều hắc mã... À không, phải nói là đặc biệt nhiều hắc mã kinh thế hãi tục. Lâm Bình Chân chính là một trong những kẻ chói mắt nhất.
Lúc trước mọi người cho rằng hắn vượt cấp đại bại Bình Dương chân nhân chỉ là ngoài ý muốn hoặc là ngẫu nhiên bộc phát một lần mà thôi. Lại không nghĩ sau đó trực tiếp thành trạng thái bình thường, liên tiếp mấy trận đều đại bại địch thủ, trong số những người này không ít kẻ có tu vi thâm hậu.
Hơn nữa có rất nhiều trận giao đấu đều khiến người ta "rớt phá kính mắt", Lâm Bình Chân lại đều không chút trì hoãn mà thắng, làm cho người ta căn bản không thể tin được đây là một kẻ vừa mới tấn thăng kim đan sơ kỳ không lâu.
Nếu như nói phía trước hắn chỉ là được xem trọng, thì lúc đó đã thật sự là được chúng chú mục. Không nói trong lứa trẻ tuổi, ngay cả trong hàng ngũ tu sĩ có chút tư lịch cũng đều được xếp hàng đầu.
Mặc dù trên người hắn vẫn còn rất nhiều chỗ thiếu sót, nhưng đối phương quả thực là "hoành không xuất thế", giành được danh tiếng lớn nhất trong trận thi đấu này.
So với sóng gió mà đối phương khơi lên, Ninh Hạ quả thực chỉ như là mưa bụi so với mưa rào tầm tã.
Nàng thậm chí có chút hoài nghi nhiệt độ của mình còn có mấy phần công lao của đối phương. Liên tiếp xuất hiện mấy tu sĩ có danh tiếng, danh tiếng Đại Ngưu thôn của bọn họ đã sớm truyền đi, phỏng chừng vòng sau sẽ có người tới đó chuẩn bị thu nhận người.
Cho nên lấy trải nghiệm của Lâm Bình Chân mấy ngày nay, nói mấy lời này chẳng qua là trêu đùa nàng mà thôi.
Đối phương ngược lại là biểu thị lần sau tính toán tới xem nàng giao đấu, chỉ bất quá Ninh Hạ không tin tưởng mà thôi.
Bất quá, đối phương lại tính sai. Không đợi hắn đi xem Ninh Hạ giao đấu đã "thân bất do kỷ".
Vòng giao đấu tiếp theo của hắn ở trước Ninh Hạ, hơn nữa đối thủ còn là một người mà mọi người đều không ngờ tới.
Lần này Ninh Hạ là không muốn đi cũng không được. Thôi được rồi, nàng thật sự có chút không muốn đi... Bởi vì nếu là đi qua, nàng thật sự không biết nên đứng về bên nào.
Trận giao đấu tiếp theo, Thanh Huy chân nhân đối đầu Minh Kính chân nhân...
Đúng vậy, không nghe lầm. Lâm Bình Chân và Minh Kính chân nhân so tài. "Đánh tới nhà mình" —— này đối với nàng mà nói quả thực chính là tiết tấu người mình đánh người mình. Nàng dường như đứng về bên nào cũng không ổn, nếu thật sự đi thì xấu hổ biết bao?
"Ai nha, ta chỉ là đi xem một chút, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy..." Hà Hải công tốn sức kéo người ra, có thể thấy được tay còn phải rất cẩn thận, không hề động thủ thật. Đối phương cũng không tính quá kích động, chỉ là tay chân vẫn luôn không thành thật, lắc qua lắc lại.
Cuối cùng người nào đó vẫn là không cố chấp được đối phương, bị lôi kéo đi về một hướng khác.
"Được rồi, được rồi! Hà sư huynh, ngươi không cần lôi kéo. Ta sẽ không chạy..." Ninh Hạ bất đắc dĩ nói, giãy giụa mấy lần không thành công, cuối cùng chỉ có thể đi theo. Nhưng đối phương vẫn là sợ nàng chạy, giữ chặt nàng...
"Chẳng phải là sợ ngươi chạy sao... Nguyên Hành chân quân lần này sẽ đích thân tới xem, ngươi không thể vắng mặt ——"
"Nhưng là..." Ta xấu hổ a. Ninh Hạ nghẹn lời.
Mặc dù không có tuyên dương khắp nơi, nhưng Lâm Bình Chân đích xác thường xuyên nói với người khác nàng là nghĩa muội của hắn, tự nhiên như uống nước, dẫn đến phàm là những ai quen biết hai người đều biết bọn họ là quan hệ nghĩa huynh muội...
Một khi trình diện sau nhất định sẽ gặp rất nhiều "người quen cũ", cũng chắc chắn không thể thiếu những màn gặp mặt xấu hổ.
Chỉ cần nghĩ tới việc này là nàng đã không quá nguyện ý đi. Vốn dĩ là tính toán không đi, kết quả lại bị Hà Hải công "bắt" ra, hiện giờ thật sự phải kiên trì.
Kỳ thật cũng không cần Hà Hải công lôi kéo, nếu là Nguyên Hành chân quân muốn tới, nàng dù có không muốn cũng phải tới.
"Cùng Hà sư huynh, ngươi đây không phải là làm khó ta sao? Một bên là huynh trưởng cùng thôn của ta, một bên là sư trưởng Trận pháp đường của chúng ta, ta nên đưa cho ai cờ để cổ vũ đây? Ta sợ ta đứng ở đó mà sống như ngọn cỏ đong đưa trước gió. Xấu hổ biết bao nhiêu ——" Ninh Hạ thật không hiểu tại sao bọn họ lại cố chấp như vậy.
"Ngươi có thể không lên tiếng, đứng đó làm khúc gỗ là được. Ta nghĩ hai vị bọn họ cũng không thiếu chút âm thanh cổ vũ của ngươi, ngươi cứ việc an tâm đi xem là được." Hà Hải công cười nói.
"Ai... Sao xem giao đấu còn mang tính cưỡng chế thế này. Ta coi như nhớ kỹ, ngày đó ngươi và Kim Lâm đánh nhau, ta nhất định sẽ mang đồ ăn vặt, bàn ghế tới xem các ngươi đánh."
"... Cái gì mà ta và A Hải đánh nhau?" Quả nhiên ban ngày không thể nói người, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, này không phải một chính chủ đã tới rồi sao, còn có... Nguyên Hành chân quân.
"Hai người các ngươi cũng đủ chậm trễ rồi, chúng ta ở đây chờ một hồi lâu."
Nguyên Hành chân quân đều tới, Ninh Hạ hai người cũng không dám hồ nháo như vậy, vội vàng quy củ hành lễ. Tuy nói Nguyên Hành chân quân là người hiền hòa, nhưng dù sao vẫn là trưởng bối, tóm lại là phải tôn trọng một chút.
Nguyên Hành chân quân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hai người bọn họ, hàm ý cười: "Một đường này của các ngươi thật có đủ náo nhiệt, bản tọa đứng xa xa đều nghe được rõ ràng."
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận