Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1228: Căng cứng (length: 8057)

"Ngươi... Gần đây hình như đều không ngủ được?" Nguyên Hành chân quân ngồi ngay ngắn trong phòng, trước bàn, rót cho mình chén trà, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, làm mờ đi đường nét cằm của hắn, nhưng lại chậm chạp không uống.
Ninh Hạ trước đó đang ngồi tĩnh tọa trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, đả tọa nghiêm chỉnh, bất ngờ nghe Nguyên Hành chân quân hỏi như vậy, trong nháy mắt giật mình mở mắt.
Ninh Hạ: "? ? ?" Sao tự dưng lại nói đến chuyện này.
Phải rồi, say thuyền, lại ở trong hoàn cảnh không hề có chút bảo đảm an toàn nào, trong lòng lại có dự cảm không tốt, làm sao có thể ngủ được?
Nếu như vậy nàng còn có thể ngủ, vậy thì khác gì heo... Ninh Hạ liều mạng gào thét trong lòng. Bất quá ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh cơ bản nhất.
Thấy Nguyên Hành chân quân mặt mày nghiêm túc, Ninh Hạ bất giác thẳng eo lên: "... Luôn cảm thấy tối nay dường như có chút quá mức yên tĩnh. Có gì đó không đúng."
Nàng vẫn nói ra. Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nói chuyện này.
Hôm đó trong lòng có dự cảm không tốt, Ninh Hạ trằn trọc, càng nghĩ càng kinh hãi, dù có lừa mình dối người rằng chuyện này không liên quan tới nàng cũng chẳng có tác dụng.
Trực giác và linh cảm của tu sĩ trước nay đều có vài phần chính xác. Đặc biệt là nàng, dựa vào giác quan hơn người, nàng không biết đã tránh được bao nhiêu lần tai họa. Ninh Hạ không cách nào coi nhẹ cảm giác vô duyên vô cớ này.
Ninh Hạ đã từng nói với Nguyên Hành chân quân chuyện này, nhưng đối phương mỗi lần đều nhàn nhạt, hoặc tự nhiên mà nói sang chuyện khác, khiến nàng có chút hoài nghi có phải mình đa nghi hay không.
Nhưng theo thời gian trôi qua, dự cảm và bất an này dần trở nên mãnh liệt, đã đến mức không thể coi nhẹ.
Bất quá Nguyên Hành chân quân không có biểu hiện gì về chuyện này, Ninh Hạ không thể điên cuồng hồ nháo, hoài nghi cái này cái kia. Cuối cùng chỉ có thể âm thầm đề cao cảnh giác, cảnh cáo chính mình không được lơ là.
Muốn thật sự phát sinh chuyện gì, dù Nguyên Hành chân quân có ở bên cạnh cũng không gánh nổi mạng nhỏ của nàng.
Ninh Hạ luôn rất có tự mình hiểu rõ, cũng hiểu rõ sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.
Cho nên cuối cùng giống như Nguyên Hành chân quân thấy, mấy ngày nay tinh thần nàng có chút căng thẳng quá mức. Đương nhiên... Cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Nguyên Hành chân quân thế này có chút giống biết rõ còn cố hỏi.
Mấy ngày nay, Ninh Hạ không chỉ một lần nói với hắn nỗi lo của mình.
Nàng tin tưởng Nguyên Hành chân quân không thể không biết nàng đang lo lắng chuyện gì.
"Còn cảm thấy sẽ có chuyện gì sao?" Nguyên Hành chân quân lại đem vấn đề ném trở lại, rót cho nàng chén trà, đủng đỉnh ung dung, một bộ chuẩn bị rửa tai lắng nghe.
"Ngài rốt cuộc định nghe ta nói?" Ninh Hạ hai mắt hơi mở, hết sức kinh ngạc.
"Ngươi nói, bản tọa nghe." Lần này thái độ của Nguyên Hành chân quân hoàn toàn khác thái độ đùa giỡn lúc trước, khiến Ninh Hạ có chút không dám tin. Cái này lại là như thế nào, mặt trời mọc từ hướng tây?
Nàng lại phát hiện mình dường như không biết nên nói thế nào, chẳng biết nói từ đâu.
Nên nói thế nào, nói là bởi vì thể chất hay gây chuyện của mình, hay là trực giác, cũng là dự cảm chẳng ra đâu? Hình như nói thế nào cũng không đáng tin... Nói tới phía trước Nguyên Hành chân quân không để ý nàng nói những lời đó cũng là bình thường, nàng căn bản không có chứng cứ và chỗ đứng. Không phải là nói mò sao?
Ninh Hạ bỗng cảm thấy xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Thấy Ninh Hạ đỏ mặt, không cần hỏi, Nguyên Hành chân quân cơ bản cũng biết rõ ý tưởng của đứa trẻ này lúc này.
"Tối nay xác thực quá yên tĩnh." Nguyên Hành chân quân thần sắc thản nhiên tiếp lời nàng, ý vị trong lời nói khiến Ninh Hạ run lên bần bật, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đối phương.
"Ngài..." Ninh Hạ muốn nói lại thôi, cảm giác trong lòng từng trận kinh đào hải lãng, dường như sắp phá vỡ một bình chướng nào đó.
Xuỵt. Nguyên Hành chân quân làm động tác im lặng, thần thái có chút vi diệu.
Ninh Hạ trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương, có gì đó như muốn bật thốt lên, nâng chén trà nóng, theo bản năng muốn đưa tới miệng, cũng không thấy Nguyên Hành chân quân theo động tác của nàng nhíu mày.
Khi miệng chén sắp chạm tới đôi môi lột da của Ninh Hạ, bị gọi lại: "Dừng!"
Ninh Hạ có chút không rõ ràng cho lắm nhìn Nguyên Hành chân quân, không rõ đối phương vì sao lại làm bộ làm tịch.
"Nếu trong lòng biết có vấn đề, đã cảnh giác, vì sao lại dễ tin như vậy?" Nguyên Hành chân quân khoan thai nói, nhưng ý vị ẩn hàm trong đó khiến Ninh Hạ giật mình.
Ninh Hạ theo tầm mắt hắn, cúi đầu nhìn về phía trà trong tay, như là nghĩ tới điều gì, tay có chút run rẩy.
Nguyên Hành chân quân hơi hất tay: "Giờ mới biết sợ?" Hắn vươn tay nâng đỡ cổ tay của cô gái nhỏ, đề phòng chén trà trên tay nàng thật sự rơi xuống.
"Cảm giác nguy cơ chỉ phù ở bề mặt không hề có tác dụng. Đây là bài học đầu tiên hôm nay bản tọa dạy ngươi." Nguyên Hành chân quân nghiêm túc nói.
"Trà này..." Lúc này Ninh Hạ đã hiểu được chỗ nào có vấn đề.
"Vì sao ngươi muốn uống?" Chỉ chỉ chén trà trong tay nàng, Nguyên Hành chân quân hỏi ngược lại.
Đây là lão nhân gia ngài rót cho, ta sao nghĩ được nhiều thế? Ninh Hạ thầm nói trong lòng, nhưng không dám nói ra, đại khái nàng cũng phát giác ra sơ hở của mình.
"Ngươi là cảm thấy bản tọa rót cho ngươi, cho nên có thể uống, đúng không?" Nàng không nói, Nguyên Hành chân quân cũng nói giúp nàng.
Ninh Hạ không lên tiếng, nhưng đối với điều này lại ngầm thừa nhận.
Nàng có thể hiểu được ý của Nguyên Hành chân quân, nhưng lại có chút không hiểu nguyên nhân đối phương bày ra trận仗 lớn như vậy. Giờ không phải chén trà này quan trọng hơn sao?
Nhưng thái độ của đối phương lại thật sự quá cường ngạnh, khí thế trên người áp chế khiến nàng căn bản không phát ra được âm thanh, đối phương đang cảnh cáo, cũng đang xem xét, hy vọng nàng có thể nhìn thẳng vào chuyện này.
Ninh Hạ còn muốn nói gì đó, cuối cùng đều tại ánh mắt nghiêm nghị của đối phương mà bại lui. Thật là... Được rồi, là nàng sai.
Thấy người nào đó rốt cuộc thừa nhận sai lầm của mình, sắc mặt Nguyên Hành chân quân hơi hòa hoãn, không nặng không nhẹ trách nàng một trận.
Trong mắt Nguyên Hành chân quân, sai lầm này của Ninh Hạ có thể nói là trí mạng.
Đứa trẻ này rất ưu tú, chỉ dựa vào manh mối đã nhạy bén phát giác ra vấn đề, đồng thời lần lượt đưa ra cảnh báo cho hắn. Khi phản ứng không có kết quả, nàng vẫn không từ bỏ sự cảnh giác nên có, như dị thú bị hù dọa, thời khắc quan sát tình huống xung quanh.
Nhưng đối phương cũng rất cẩu thả, quá mức dễ tin, cũng dễ bị hoàn cảnh quen thuộc và người quen lừa gạt. Rõ ràng bởi vì gian nan khổ cực mà đã sợ hãi như chim sợ cành cong, nhưng lại vì là người tin tưởng mà buông lỏng cảnh giác, điều này không thể dùng "tâm đại" để hình dung. Gia hỏa này căn bản chính là... thiếu giáo huấn.
Hắn rót trà, cho nên có thể hoàn toàn yên tâm uống, bởi vì hắn sẽ không hại nàng. Logic đúng là như vậy, không sai.
Nhưng nếu hôm nay người ở đây không phải hắn Nguyên Hành, mà là người nào khác. Còn nếu người kia không thể phát hiện ra vấn đề trong nước trà, Ninh Hạ có thể cũng vì tin tưởng mà không chút đề phòng uống vào ly nước trà có vấn đề này không.
Nàng quá trẻ, căn bản không hiểu được lòng người đáng sợ chỗ nào.
Hắn phải dạy nàng.
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận