Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 333: Khởi sự (length: 8104)

Chương 333: Khởi sự (hai mươi ba)
Hành hỏa trận thạch có thể xử lý được long tộc hay không, nàng không biết, nghĩ chắc đại khái là không được. Nhưng xử lý một Tần Minh thì dư xài, đây cũng là lý do vì sao Ninh Hạ đến giờ vẫn không quá khẩn trương.
Viên hành hỏa trận thạch này vẫn là bán thành phẩm, trên thực tế còn thiếu một công đoạn, tinh luyện biến hóa để cho bản thân sử dụng. Nếu không, có thể sẽ c·h·ế·t người.
Viên trận thạch này Ninh Hạ còn chưa luyện hóa đã lấy ra dùng. Sử dụng hành hỏa trận thạch chưa luyện hóa cũng giống như kích nổ một quả b·o·m, tổn thương không thể nghịch chuyển, kích nổ thì bản thân và đ·ị·c·h nhân sẽ cùng n·ổ tung.
Cho nên đừng nói một Tần Minh, nếu không phải nàng có tiểu hắc rương, trong phút chốc ngay cả bản thân cũng n·ổ c·h·ế·t.
Đương nhiên, Ninh Hạ cũng rất muốn đem viên bảo bối này tinh luyện. Nhưng không hiểu sao, viên trận thạch này c·h·ế·t s·ố·n·g không luyện hóa được, bất kể Ninh Hạ dùng thần hồn khều nó thế nào, nó cũng không chút phản ứng.
Khiến Ninh Hạ còn tưởng rằng nó hỏng m·ấ·t, vội vàng đi thí nghiệm, kết quả lãng phí linh lực không nói, còn nổ một vùng lớn phía đông ngoại thành, dẫn tới truy binh.
Từ đó, Ninh Hạ không còn nghĩ tới chuyện luyện hóa nữa. Nàng đoán chừng viên trận thạch này có chút thần dị, có lẽ bởi vì tu vi nàng còn thấp nên chưa được trận thạch thừa nhận, dù sao danh khí chọn chủ nhân mà.
Nghĩ để sau này tính, không chừng Trúc Cơ hoặc Kim Đan thì được.
Hiện tại chỉ có thể dùng tạm, bởi vì trong tay nàng cũng chỉ có một loại v·ũ· ·k·h·í s·á·t thương quy mô lớn như vậy, về phần khuyết điểm tự tổn tám trăm thì dùng tiểu hắc rương để bù đắp trước đã.
Tần Minh đột nhiên nhắc tới hành hỏa trận thạch, Ninh Hạ ngược lại ngẩn ra một chút.
Sao nàng lại cảm giác đối phương, trong lời nói có ẩn ý? Ngôn ngữ trái ngược với tưởng tượng, kích nàng sử dụng hành hỏa trận thạch?
"Tần thành chủ đang nói gì vậy? Tại hạ sao lại không biết có dị bảo tại thân? Hết thảy chẳng qua là suy tưởng của các hạ mà thôi."
Ninh Hạ làm sao có thể thừa nhận. Không thể nào! Dù tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
Nàng, một luyện khí đệ t·ử nhỏ nhoi, làm sao có thể nắm giữ dị bảo? Đúng, không sai, chính là như vậy.
"Không phục không được. Kẻ hèn này nói nhiều như vậy, Ninh đạo hữu đều không có phản ứng gì, định lực mười phần, lại càng khiến ta, người lớn tuổi này, tỏ ra không ổn trọng."
"Ta rốt cuộc hiểu vì sao những năm nay có vô số người ở đây, mà chỉ có ngươi có thể sống đến bây giờ." Tần Minh nói một cách sâu xa.
"Riêng phần tâm tính này đã là người thường không thể sánh kịp."
Uy, huynh đệ. Hai ta rõ ràng đối với đối phương đều h·ậ·n đến thấu xương, mà còn ở đây giả dối tâng bốc nhau, vì cái gì chứ? Chẳng bằng trong lúc chờ long tộc kia quay lại cứ chửi cho sướng miệng, còn thoải mái hơn.
Cái tên Tần Minh này, cho dù giữa hắn và nàng không có mối t·h·ù g·i·ế·t cha, dự là nàng cũng sẽ không t·h·í·c·h loại người này.
Nói chuyện âm dương quái khí, trong gấm giấu châm, nhìn thôi đã khiến người ta khó chịu. Thật không biết tại sao nhiều người nói hắn trước kia có phong thái quân tử?
Ninh Hạ phỏng đoán chắc là do có đệ đệ bệnh tật ẻo lả của hắn làm nền nên mới tỏ ra phong độ như vậy.
"Ninh đạo hữu mị lực không nhỏ, nhập cảnh ngắn ngủi mấy tháng đã khiến thủ hạ của ta nhao nhao c·h·ế·t s·ố·n·g quy hàng, ngay cả can tướng đắc lực của ta là Hàn Việt dường như cũng thành môn hạ của ngươi. Còn tổ chức một đội ngũ gì đó, gọi là gì nhỉ, nghe nói rất náo nhiệt."
"Nếu chúng ta có ba phần bản lĩnh của Ninh đạo hữu, có lẽ cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này."
"Tần thành chủ nói vậy không ổn. Nghe nói ngài trong thời gian ngắn đã xây dựng một tòa thành, giúp cải thiện không ít cuộc sống của các huynh đệ. Đáng tiếc, tòa thành này tốt thì tốt, nhưng mà... hơi không chắc chắn lắm."
Ha ha, lời xã giao ai mà không biết nói? Còn định đổ vấy cho nàng là người lôi kéo nhân mã của hắn, liên quan gì đến nàng, rõ ràng là bản thân hắn vô đức khiến người ta phản bội. Chỉ giỏi nói bậy.
Ninh Hạ không nhịn được trợn mắt nhìn đối phương.
"Mồm mép thật lanh lợi, người cũng thông minh, đáng tiếc cũng phải cùng đám xương cốt mục nát chúng ta c·h·ế·t ở chỗ này."
"Tần thành chủ không cần dọa ta. Sự tình còn chưa kết luận, thành chủ tùy tiện nói ra lời như vậy không khỏi quá tự đại. Chẳng lẽ cho rằng Ninh mỗ là những nữ hài nhát gan kia."
"Nếu Tần thành chủ không quên, hẳn còn nhớ huynh đệ đáng thương của mình c·h·ế·t trong tay ai. Ta nghĩ, có lẽ không ai ngờ, Đông đạo hữu, người chuyên làm liệp s·á·t giả kia, cuối cùng lại bị con mồi g·i·ế·t c·h·ế·t..."
Ninh Hạ còn chưa nói hết câu, cảm thấy một luồng âm phong đánh tới mặt nàng, tà dị lực lượng lướt qua nàng, đánh mạnh xuống đất.
Nàng như có cảm giác, lùi lại hai bước, ai ngờ đợt c·ô·ng kích này không phải chỉ một đạo. Mấy chục đạo luồng khí xoáy xanh đen nhạt bao vây lấy nàng, sức gió mạnh mẽ c·ắ·t quần áo tr·ê·n người Ninh Hạ thành từng lỗ hổng, lưu lại vết cháy đen tr·ê·n da t·h·ị·t.
Trời ạ. Ra tay thật. Ninh Hạ nhíu mày, tr·ê·n người đau đớn vô cùng, trong lòng có chút oán trách bản thân chủ quan.
Linh lực xoáy của chính mình p·h·át ra vừa chạm vào cái lồng năng lượng kia đã tan thành mây khói, nhìn viên châu x·u·y·ê·n cự đại lơ lửng phía tr·ê·n Ninh Hạ, Tần Minh vẻ mặt ảm đạm.
"Không ngờ ngoài dị bảo c·ô·ng kích hệ hỏa, Ninh đạo hữu lại còn có p·h·áp bảo phòng ngự hiếm thấy như vậy."
Ninh Hạ sờ đỉnh đầu, vừa rồi những luồng khí xoáy xanh đen vây quanh nàng trong một phạm vi nhỏ đã biến m·ấ·t. Nhìn lại tay mình, những vết thương do linh khí c·ắ·t đã nhạt đi nhiều, hắc khí gần như không thấy.
Linh lực thuần khiết như dòng nước nhỏ từ viên châu gỗ mộc mạc tuôn ra, tụ vào thân thể nàng, giúp nàng không còn bị t·ử khí quấy nhiễu. Rất nhanh, những vết sẹo do dính t·ử khí tr·ê·n người Ninh Hạ m·ấ·t đi hắc khí, trở lại thành vết sẹo bình thường, da t·h·ị·t vỡ ra, m·á·u đỏ tươi tuôn trào từ miệng vết thương.
Đau c·h·ế·t mất. Vừa rồi bị t·ử khí làm tê, còn chưa có cảm giác gì, giờ vòng tay bồ đề giúp nàng loại bỏ lớp da t·h·ị·t bị t·ử khí bao lại, lập tức da tróc t·h·ị·t bong, m·á·u me đầm đìa. Cảm giác đau đớn này lập tức cảm nhận được rõ.
Ninh Hạ trong lòng hối h·ậ·n. Lại đoán sai chênh lệch tu vi giữa hai người, nàng đã sớm tế ra vòng tay bồ đề mà vẫn chậm hơn một bước so với đối phương p·h·át chiêu.
Cho nên, dù Ninh Hạ sớm đoán được đối phương sẽ tức giận, đã sớm tế ra vòng tay bồ đề hộ thân, nhưng luồng khí xoáy của đối phương vẫn đ·á·n·h trúng Ninh Hạ.
May mắn vòng tay bồ đề, không nói những thứ khác, chứ trừ tà thì là một tay hảo thủ. T·ử khí dính tr·ê·n người Ninh Hạ bị gột sạch sẽ.
Đây là điều Tần Minh không hề ngờ tới. Cũng chưa từng nghĩ tới.
Hắn nhướng một nửa lông mày, trong mắt tràn ra oán độc nồng đậm: "Xem ra ngươi chính là dựa vào vật này ở đây làm xằng làm bậy. Thật là khiến người ta đố kỵ khí vận. Khó trách... khó trách..."
Người c·h·ế·t s·ố·n·g tr·ê·n thân mang theo một cỗ t·ử khí nồng đậm, bất luận là linh lực hay là ** đang mục nát. Dù sao cũng là người đã c·h·ế·t, dù ngưng lại thế gian vẫn trốn không thoát sự ăn mòn của t·ử khí.
Mà người c·h·ế·t s·ố·n·g có được linh lực, cùng với t·ử khí thì có tính c·ô·ng kích và tính ăn mòn cao hơn.
Nếu người sống bị những t·ử khí này nhập thể, mà lại không xua tan được, một thời gian sau cũng sẽ bị t·ử khí xâm nhiễm. Dần dần, ** sẽ c·h·ế·t đi, đó chính là c·h·ế·t thật.
Tần Minh trước kia cũng là c·h·ế·t như vậy. Bị t·ử khí nuốt chửng từng chút một, thân thể bại hoại, sau đó trở thành người c·h·ế·t thực sự.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận