Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1080: Đi qua (length: 8281)

Thụy Phong chân quân trở về.
Đúng lúc gặp một lần tiểu bỉ, Tuân Kiều cũng có mặt ở trong đó, chỉ là lần này có chút khác biệt so với trước kia.
Thụy Phong chân quân lần này ra ngoài làm việc, gặp phải những chuyện bây giờ không thể nói là vui vẻ, thậm chí bởi vì tình thế bắt buộc phải chịu ấm ức, cả người đều đang bực dọc.
Trở về cũng không phải cố ý đi ngang qua khu vực tỷ thí, nhưng mà lại trùng hợp như vậy, lại cứ phải đi qua con đường kia, còn vừa vặn đụng phải trận đấu của Tuân Kiều.
Mặc dù đầy bụng tức giận, nhưng đối với mầm mống tốt mà mình coi trọng, hắn vẫn rất để bụng, nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Không nhìn thì không sao, vừa xem một hồi thì mọi bực dọc đều bị khơi lên, thậm chí càng thêm tức giận.
Hắn nhịn không được giận dữ nói tại chỗ: "Phế vật không chịu nổi một lời khen." Rồi lập tức phất tay áo bỏ đi.
Tuy nói xung quanh không có người, hắn cũng không biết là tâm tính gì mà tùy ý phát tiết cơn giận mới nói ra những lời đó. Chỉ là một vị như vậy giá lâm hiện trường, mọi người làm sao có thể không chú ý, cơ hồ đều vụng trộm nhìn hắn.
Mỗi lời nói cử động của hắn đều rơi vào trong mắt mọi người. Câu nói đánh giá đầy tức giận kia của hắn tự nhiên cũng truyền vào tai những người khác.
Đương nhiên, Tuân Kiều ở trên đài cũng có thể nghe thấy.
Ảnh hưởng kia đúng là làm rung chuyển cả đất trời. Tuân Kiều mặc dù đang bị bệnh, thậm chí có chút mơ hồ không rõ, nhưng vẫn giữ được mấy phần ý thức.
Lời nói này của Thụy Phong chân quân không những là phê bình nàng, mà còn phủ định toàn bộ con người nàng. Rốt cuộc những lời này lại được nói ra từ một người trước kia luôn tán dương nàng, mười phần thưởng thức, đả kích này càng tăng lên gấp bội.
Trước mắt tối sầm lại, nàng triệt để hôn mê, không còn cách nào chống đỡ.
Đối với những người khác không vừa mắt nàng mà nói, tự nhiên là một người làm quan cả họ được nhờ, quả thực so với năm mới còn cao hứng hơn. Để xem người này còn kiêu ngạo được nữa không, bây giờ còn có thể vênh váo được bao lâu.
Bị một vị chân quân công khai tán dương rồi lại bị đánh giá là "Phế vật không chịu nổi một lời khen", chắc hẳn cũng không có đại năng nào nguyện ý thu nàng.
Cho dù đối phương tư chất có tốt, gia thế hiển hách cũng vô dụng.
Không ít người nhíu mày cười nhạo, vui sướng trên nỗi đau của người khác khi nhìn thấy Tuân Kiều bị một câu nói kia đánh cho tại chỗ phun máu suy sụp, tận mắt nhìn nàng bị khiêng xuống đài, đều vui mừng khôn xiết.
Vị này coi như là phế đi.
Những ngày sau đó, theo lời đồn thì đối phương tẩu hỏa nhập ma, cả người đều sụp đổ, bị người trong gia tộc đón về thành cư trú, tạm rời khỏi chủ phong.
Mặc dù không biết thực hư, nhưng lại bị những kẻ nhiều chuyện truyền đi thần kỳ, tựa như tận mắt nhìn thấy. Đại khái là quá trình tấn thăng quá thuận lợi, làm cho quá nhiều người đỏ mắt không vui, bây giờ xảy ra chuyện, cho dù không có quan hệ gì với nàng cũng hận không thể chạy đến giẫm lên một chân.
Dù sao Thụy Phong chân quân nghe được chính là phiên bản này.
Cũng không phải là chuyện này ầm ĩ quá lớn. Trên thực tế những chuyện như vậy cũng sẽ không truyền đến tai Thụy Phong chân quân, bất luận là đệ tử hay là người phía dưới đều sẽ không cảm thấy có tất yếu dùng những chuyện này làm bẩn lỗ tai sư tôn của bọn họ.
Đây đều là do hắn tự mình đi nghe ngóng mới biết được.
Trên thực tế ngày hôm sau hắn liền hối hận. Hối hận chính mình đã nói những lời kia.
Tuy nói Tuân Kiều đánh thật sự rất dở, nhưng cũng không đến nỗi thê thảm như vậy. Hắn đương thời đang nổi nóng, nói chuyện tự nhiên cũng mang theo cảm xúc, qua một ngày lắng đọng đã trầm tĩnh lại, cũng cảm thấy lời nói của mình quá phận.
Dù sao cũng là hạt giống tốt mà hắn thưởng thức, cũng từng có ý định thu nhận vào môn hạ, không dễ dàng dao động như vậy.
Huống hồ một hai lần sai lầm cũng không tính là gì. Hắn kỳ thật cũng không kiên cường như mọi người tưởng tượng.
Quả thật có chút quá đáng... Thụy Phong chân quân ẩn ẩn có chút hối hận, nhưng lại sĩ diện, lại bướng bỉnh mấy ngày liền nhịn không được vụng trộm nghe ngóng.
Kết quả lại nghe được tin tức này. Thật sự rất tồi tệ, dù sao hắn nghe thấy thập phần không thoải mái, cảm thấy sự tình đến nước này là do chính mình gây nên.
Sau đó hắn còn không tin, lại đi tìm mấy lần, phát hiện người quả nhiên không ở nơi ở cũ, lúc này mới nghĩ đến những lời đồn ban đầu.
Sau đó lại tra rõ chân tướng mới phát hiện ngày đó sở dĩ Tuân Kiều biểu hiện kém cỏi như vậy không phải vì nguyên nhân gì khác, mà là bị ám hại, trước khi giao đấu đã bị trọng thương, cho nên trong trận tiểu bỉ kia mới thất thường như vậy, cũng chính là những gì hắn đã thấy. Nhận thức này làm cho Thụy Phong chân quân rất ảo não, thậm chí hối hận, hắn hối hận chính mình nhất thời xúc động hạ kết luận, làm tổn thương đứa trẻ kia.
Lần này hắn cũng không quan tâm đến mặt mũi, ngựa không dừng vó chạy tới Uyển Bình thành, nơi ở của Tuân gia, tự mình bái phỏng.
Không ai biết hắn tìm Tuân Kiều nói những gì, chỉ biết Tuân Kiều sau lần này lại một lần nữa trở về Long Ngâm phong. Chỉ là tổn thương cuối cùng đã tạo thành, mọi người mới biết lúc trước những lời đồn tựa như trò đùa kia là thật, đối phương thật sự tẩu hỏa nhập ma, tu vi bị hao tổn lùi về Trúc Cơ sơ kỳ, đại khái phải tu luyện lại từ đầu.
Bất quá những người kia cũng không dám chế giễu nàng hoặc là gây chuyện, thậm chí còn tránh đi thật xa.
Bởi vì Thụy Phong chân quân sau khi trở về tông môn tuyên bố Tuân Kiều là chuẩn nhập thất đệ tử của hắn, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ mở đại điển chính thức thu làm đồ đệ. Tương đương chính thức, có thể nói thập phần coi trọng, cũng có thể thấy được Thụy Phong chân quân đối với Tuân Kiều không phải coi trọng bình thường.
Cách nói "chuẩn nhập thất đệ tử" bắt đầu từ đó. Tình huống đặc thù, trong tông môn thật sự không có mấy người như vậy.
Về phần nguyên do trong đó không ai biết, tại sao lại hình thành cục diện kỳ quái như vậy, đại khái chỉ có hai người bọn họ mới biết được.
...
"Truyền kỳ thoại bản cũng không dám viết như vậy." Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Ninh Hạ bình luận nói.
"Đúng vậy? Nhưng mà chuyện này thật sự là thật, ban đầu chuyện này ở trong tông môn điên truyền, huyên náo xôn xao, mọi người truyền đi thêm mắm thêm muối. Cách hiện tại cũng đã mấy năm, nhưng vị này vẫn như cũ không thể bỏ được chữ 'Chuẩn' để triệt để nhập thất, lúc này mới dần dần lắng xuống."
"Cho nên vị này cũng là một nhân vật lợi hại." Ninh Hạ phán đoán, ngữ khí không chút do dự. Trải qua như vậy cho dù là thủy tinh tâm cũng nên luyện thành cương thiết tâm.
"Đích xác lợi hại. Nàng trước khi tẩu hỏa nhập ma đã gần Trúc Cơ hậu kỳ, sau khi bị rút lui tu vi trên diện rộng, tu luyện mấy năm lại tăng trở lại cho tới tu vi hiện tại. Ta chưa thực sự được gặp nàng, nhưng nghe nói người này cứng cỏi, cực kỳ am hiểu huyền pháp có tính công kích." Kim Lâm trong giọng nói hàm chứa tia lo âu, nỗi lo này tự nhiên là dành cho Ninh Hạ.
Trong mắt hắn, đối phương lớn tuổi lại giàu kinh nghiệm, Ninh Hạ mặc dù cũng lợi hại nhưng lại là một người thập phần không lưu loát, giao thủ bất luận thắng thua nhất định chịu thiệt. Đây cũng nhất định là một trận ác chiến.
Haizz, sư muội này của hắn sao lại khổ như vậy? Luôn gặp phải những nhân vật khó giải quyết như vậy.
Chẳng qua đối với Ninh Hạ lại là một góc độ khác.
Từ một loại trình độ nào đó mà nói, vị Tuân Kiều này thật sự là một người xui xẻo, hoàn toàn bị làm chậm trễ. Nếu không có trận ngoài ý muốn kia, cho dù nàng không bái sư Thụy Phong chân quân, nói không chừng cũng sớm đã kết đan.
Không khách khí mà nói, bi kịch của nàng Thụy Phong chân quân hẳn là phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm. Vị càng cao, quyền càng nặng, ảnh hưởng tạo ra càng lớn, trách nhiệm cũng càng trọng đại, người như vậy càng nên rõ ràng thế nào là thận trọng trong lời ăn tiếng nói.
Thụy Phong chân quân ở vào vị trí này, một lần giận chó đánh mèo không mang theo bất luận ý tứ gì của hắn cũng đủ để đánh một đệ tử ưu tú xuống địa ngục, thật đáng tiếc.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận