Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1615: Thanh tỉnh (length: 7904)

Phù Phong là ai? Ai là Phù Phong?
Trong lúc nhất thời, đầu óc Ninh Hạ có chút hoảng hốt, không phân biệt rõ hiện thực hay hư ảo.
Ý thức của nàng còn dừng lại ở trạng thái phiêu diêu bất định khi kim đan chìm nổi. Rất lâu sau nàng mới phản ứng lại... Phù Phong gọi ai?
Nàng không phải là Phù Phong sao?
Ninh Hạ run rẩy như bị bệnh sốt rét, hung hăng rùng mình một cái, môi run rẩy đến tái nhợt vô lực, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cuối cùng là sống lại, sau một giấc ngủ này lại có cảm giác giật mình như vừa trải qua một đời. Cứ như không biết từ lúc nào lại qua một đời, có chút không rõ bản thân là ai.
"Vẫn ổn chứ?" Có người tới gần, đỡ nàng một cái, vừa vặn giải trừ tình cảnh quẫn bách khi chân tay nàng vô lực.
Ninh Hạ cắn lưỡi, cảm thấy đầu óc vẫn còn có chút hỗn loạn, không có cách nào hoàn toàn tập trung. Cũng không biết có phải do hợp thành hồn nguyên hay không, ý thức quá mức sinh động, tỉnh lại sau thân thể có chút không theo kịp.
Bất quá không sao, tỉnh lại là tốt rồi. Ít nhất tình huống sau khi tỉnh lại không quá tệ, nàng đã thỏa mãn.
"Xem ra không được tốt lắm." Đối phương lại thở dài, ấn ấn sau gáy nàng. Lập tức Ninh Hạ cảm giác tựa hồ có một luồng linh lực mát mẻ theo cổ tụ hợp vào tứ chi bách hài, nàng giật mình, cả người đều thoải mái không ít.
"Ta đây là... Như thế nào?" Chậm rãi, Ninh Hạ nâng tay, vô ý thức lật xem hai mặt, lẩm bẩm nói.
"Ngươi kết đan? Có biết không?"
A, đúng vậy, nàng đã kết đan. Nàng tỉnh lại trước đó còn đang làm gì?
Câu nói này của đối phương như một mật mã lập tức giải tỏa bộ não căng thẳng của Ninh Hạ, trong nháy mắt nàng liền hồi tưởng lại từng chuyện, cũng nhớ tới vì sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này.
"Ta đây là đang..." Tất cả mọi thứ đều xâu chuỗi lại, nhưng Ninh Hạ không cảm thấy bản thân có thể buông lỏng, bởi vì phiền phức dường như còn chưa kết thúc.
Trước mắt nồng vụ chẳng những không tan, hơn nữa tựa hồ còn có dấu hiệu càng thêm dày đặc, xung quanh nhiệt độ không khí cũng thấp đến đáng sợ, trong không khí còn mang một loại ẩm ướt dính dính... Nhìn thế nào đều rất kỳ quái.
Hòa Ngạn chân quân và Lang Nhất thấy Ninh Hạ vẫn còn mơ hồ, tựa hồ không rõ lắm chuyện gì xảy ra với bản thân, có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ chưa thành hình hóa hình kiếp còn có tác dụng phụ gì sao? Rõ ràng đã tốt hơn, sao người này vẫn ngây ngốc như vậy?
Bất quá bọn họ cũng biết hiện tại không phải lúc nghiên cứu việc này. Hóa hình lôi kiếp đã qua, nguy hiểm của Ninh Hạ tạm giải, kế tiếp sự tình tự nhiên cũng đơn giản hơn nhiều.
Việc cấp bách trước mắt là mau chóng đem Ninh Hạ bình an rời khỏi nơi này, làm bộ sự tình ở đây không liên quan đến bọn họ và Ninh Hạ. Bọn họ không cần nhìn cũng biết lúc này bên ngoài có thể đã vây đầy người dò đường của các môn phái, nếu bị bắt gặp thì thật là tệ.
Nhắc tới cũng kỳ quái, lôi võng trên người Ninh Hạ đã tiêu trừ, nhưng các loại dị tượng do hóa hình kiếp mang đến vẫn còn kéo dài. Hơn nữa sương mù này càng thêm nồng, chân trời vẫn có thể thấy lôi quang lóe sáng, xuyên qua tầng mây dày đặc, hiện ra một loại áp lực âm u.
Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy lôi quang biến mất bên cạnh Ninh Hạ như thế nào, nói không chừng đều cho rằng cái gọi là "Lôi kiếp" còn đang kéo dài.
Nhưng Ninh Hạ lúc đó là tình huống gì, hai người bọn họ có thể nói là rõ ràng nhất, lúc ấy bọn họ liền ở bên cạnh Ninh Hạ, tùy thời chú ý động tĩnh trên người nàng.
Lại thêm đối phương lúc này đã triệt để tỉnh táo lại, khí tức hòa hợp, tu vi vững chắc, trong ngoài đều toát ra một loại thông minh hiếm có, đã là một tu sĩ kim đan hàng thật giá thật.
Mặc kệ hóa hình lôi kiếp này có liên quan đến ấn ký kia của nàng hay không, nhưng thấy người trong cuộc đã không có việc gì, hơn nữa còn tiến thêm một bước, những việc còn lại cũng không còn ý nghĩa. Bọn họ nên vì đối phương mà cao hứng mới đúng.
"Được rồi, có vấn đề gì ra ngoài rồi nói. Bên trong vẫn không quá an toàn, không biết có bao nhiêu người ở vòng ngoài chờ thăm dò động tĩnh bên trong. Chúng ta vẫn là mau chóng tìm cơ rời khỏi nơi này. Có gì chờ ra ngoài chúng ta sẽ nói rõ với ngươi." Lang Nhất liền muốn đỡ Ninh Hạ rời xa vị trí trung tâm.
Hắn biết trước mắt bình tĩnh vẻn vẹn chỉ là tạm thời, thậm chí bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đánh vỡ, lâm vào nguy cấp. Rốt cuộc bọn họ cũng không dám chắc tất cả mọi người đều kiêng kỵ cái gọi là lôi kiếp, trên đời này trước giờ không thiếu người gan lớn, nói không chừng liền có người không tin tà, ý đồ đánh vỡ quy tắc ngầm đi vào.
Thứ này căn bản không ngăn được, bọn họ đã vào là vào, còn có thể ngăn cản ai? Đến lúc đó vừa thấy, còn không biết phát sinh chuyện gì.
Không tránh khỏi sẽ có người vượt qua lẽ thường như vậy xuất hiện, bọn họ vẫn là muốn nhanh chóng thoát ly nơi này. Về phần công việc khác và kế tiếp, vậy thì chờ sau này rồi nói.
Nhưng động tác có vẻ vội vàng xao động của hắn lúc này bị một người khác ngăn lại. So với Lang Nhất quan tâm sẽ bị loạn, Hòa Ngạn chân quân phải tỉnh táo hơn, cũng nghĩ đến nhiều hơn.
"Từ từ, nàng còn không thể đi!" Hòa Ngạn chân quân một tay kéo lấy hai người tựa hồ muốn nhanh chóng rời đi, thần sắc bất đắc dĩ.
Hai tên hoàn toàn không biết trời cao đất rộng này... Nếu Ninh Hạ giữ bộ dạng này đi ra ngoài, bị nhóm người bên ngoài nhìn thấy, phỏng chừng sẽ không bình tĩnh hơn so với việc phát hiện Ninh Hạ chính là người dẫn phát trận lôi kiếp này.
Ninh Hạ mang ấn ký này ra ngoài mới nghiêm trọng. Nếu gặp người thông minh, xâu chuỗi trước sau, không phải có thể đoán được tám chín phần mười sao?
Ai, thật là đau đầu...
Lang Nhất hiển nhiên còn có chút không hiểu: "Nàng như thế nào không thể..."
"Ấn ký bên mặt nàng." Hòa Ngạn chân quân nhìn về phía Ninh Hạ, chỉ vào vị trí dưới khóe mắt phải của mình, ánh mắt có chút sâu: "Phải xử lý." Nếu không tất cả sẽ phát triển theo hướng hỏng bét. Thật đến lúc đó, mọi chuyện không do bọn họ quyết định, muốn bảo vệ cũng nhất định không bảo vệ được.
Ninh Hạ vô ý thức xoa khóe mắt, có chút xuất thần. Một cảm giác nóng rực vi diệu rót vào đầu ngón tay, bỏng đến nàng sững sờ, tựa hồ theo đó nhớ ra điều gì. Đã rất lâu trước đây —— Nơi này... Đã từng có một thứ gì đó.
Có cái gì đó muốn sống động theo ký ức mơ hồ.
Long Sanh —— Ninh Hạ giật mình nhớ ra, đầu ngón tay không kìm được run rẩy, lập tức mới cố nén thu lại thủ đoạn.
Phản ứng này của nàng hiển nhiên không tránh khỏi hai người khác tại chỗ, lập tức rơi vào đáy mắt bọn họ, đặc biệt là Hòa Ngạn chân quân vẫn luôn lưu ý tình huống của nàng.
Thấy động tác của nàng, Hòa Ngạn chân quân lập tức hiểu rõ. Xem ra bản thân nàng cũng biết, biết mai ấn ký này đại biểu cho cái gì, vậy thì càng dễ bàn hơn.
Nàng dùng thủy kính thuật nhìn xem, quả nhiên thấy một ấn ký màu đỏ son hiện ra dưới mí mắt phải, giống như xăm bằng máu tươi, dị thường yêu dị.
"Vật này của ngươi không dễ giải thích, phải nghĩ biện pháp che giấu mới được. Ngươi có biện pháp gì không?" Hòa Ngạn chân quân hỏi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận