Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 788: Tầm Dương thành (length: 8018)

Thành Tầm Dương cách nơi này cũng có chút xa, nếu không ngồi tàu cao tốc thì mấy ngày cũng chưa chắc tới nơi.
Nhưng mà bọn họ cũng không vội vàng, vừa hay dọc đường đi qua mấy địa điểm thuận tiện làm ít chuyện, vì thế liền đổi tàu cao tốc thành ngự kiếm.
Lúc này thì lại càng thử thách sự bền bỉ của một tu sĩ. Nói thực ra, đối với việc này, Ninh Hạ có thể nói là kẻ chột dạ nhất. Bởi vì trừ lúc ban đầu, về sau nàng rất hiếm khi ngự khí mà đi.
Về phần số lần ngự kiếm càng lác đác không có mấy. Mấy năm trước nàng mới có được Trọng Hoàn, những năm qua tuy vẫn luôn luyện kiếm pháp, nhưng ở Ngũ Hoa Phái thì ngự kiếm có thể có bao nhiêu kinh nghiệm? Có thể nói là "tân nhân" một viên, bảo nàng ngự kiếm tiến hành chuyến đi xa thế này, quả thực chính là làm khó người khác.
Nhưng mà trước mắt đã không còn cách nào, cũng là tên đã trên dây, không phát không được. Trước mắt bao người, nàng không thể chạy tới ôm đùi Nguyên Hành chân quân, làm hắn chở mình một đoạn đường. Như vậy thật là c·h·ế·t cười, rốt cuộc một tu sĩ trúc cơ đã nhiều năm còn học không được ngự kiếm, vậy thì không chỉ dùng nhát gan để hình dung.
Lại nói, nàng không phải không biết. Chỉ là có thể sẽ hơi gian nan một chút.
Không có nhiều thời gian cho nàng chuẩn bị tâm lý, Ninh Hạ đành phải kiên trì đạp lên Trọng Hoàn kiếm, cùng đại bộ đội đồng loạt xuất phát.
Trước khi đi, Kim Lâm lộ vẻ lo lắng nhìn nàng một cái, Nguyên Hành chân quân cũng mặt không biểu tình liếc nàng một cái. Còn đang do dự, Ninh Hạ giật mình đạp lên Trọng Hoàn kiếm, chưa kịp phản ứng, người đã lảo đảo bám sát đám người cùng xuất hành.
Quả nhiên, trên đường nàng không được sống yên ổn, loạng choạng, nhiều lần suýt chút nữa ngã kiếm, vẫn là Kim Lâm bồi hồi gần đó cứu nguy.
Thực tế có lẽ là nơi rèn luyện tốt nhất. Qua mấy ngày gian khổ rèn luyện, ngự kiếm thuật của Ninh Hạ phát triển nhanh như gió, có sự biến hóa về chất, nàng rất nhanh thích ứng với phương thức ngự kiếm phi hành. Lập tức hoàn thành bước nhảy vọt từ tân thủ sang người hợp lệ, đợi cho khi hạ xuống mảnh đất Tầm Dương thành, ngự kiếm thuật đã ra dáng ra hình.
Tầm Dương thành là nơi tấc đất tấc vàng. Từ xưa đến nay chính là vùng đất của phú thương, ngay cả không khí cũng tản ra mùi tiền tài. Nơi này qua lại có phú thương phàm tục, cũng có cửa hàng tu chân giới cỡ lớn, có thể vào ở nơi đây được xem là biểu tượng của vinh diệu vô thượng.
Bất quá vật hiếm thì quý, người càng nhiều liền không đủ chia. Sức chứa của Tầm Dương thành có hạn, không thể ai cũng thu, đặc biệt là những kẻ đã tiến vào chiếm giữ nơi đây càng không cho phép người khác tùy tiện đi vào kiếm một chén canh. Chỉ cần đóng đủ nhập môn kim thì mới có cơ hội đặt chân ở đế quốc thương nghiệp này.
Thương nhân không thiếu thứ gì, lại càng có dư, trong quá trình kiến thiết thành trì không hề keo kiệt, làm thế nào tốt thì làm thế ấy, xem ra là hoàng thành của thế giới phàm tục cũng không khoa trương bằng bọn họ, nhờ vậy mà tòa thành mới này phát triển đến hiện tại, Tầm Dương thành đã có quy mô nhất định.
Ninh Hạ tiến vào tu chân giới cũng được chứng kiến không ít thành trì, có lớn có nhỏ, có phồn hoa cũng có keo kiệt, phong cách nào cũng có. Bất quá cho tới nay nàng chưa từng thấy qua hình thức này, vẫn là lần đầu tiên, thật là quá... Hùng vĩ.
Vùng đất này, xưng là Hoàng Kim thành cũng không đủ. Mặc dù không phải khắp nơi hoàng kim, nhưng so với cũng không kém là bao.
Tòa thành to lớn hùng vĩ, trong dự liệu. Đường sá sáng sủa sạch sẽ, có chút kinh hỉ. Không có người bán hàng rong, ừm... hơi có chút kinh ngạc. Trong thành, một ngọn cây cọng cỏ, một viên ngói một viên gạch, đều dùng vật liệu quý báu bền bỉ, trong ngoài đều lộ ra mùi tiền tài, vậy thì kinh hãi mười phần.
Những thành trì được xem là giàu có trước đây so với cái này thì chỉ là cặn bã.
Đương nhiên, cũng không phải nói những tòa thành kia không tốt, chỉ là so ra thì không có vẻ ngoài như vậy mà thôi. Ví dụ như Uyển Bình thành có đẳng cấp không thấp, hay như Phượng Minh thành tự thành một nước, vân vân, đều bình thường, giàu có hơi thở cuộc sống, dù cho có khác biệt chút ít thì cũng không đến mức khoa trương như vậy.
Nhưng mà tòa thành này lại khác.
Có thể tưởng tượng sao? Gạch đen cảm nhận sự giàu có, khe hở còn tinh tế chèn đất sét trắng, cho người ta cảm giác rất chỉnh tề. Bức tường thành nguyên khối như vậy làm cho người ta cảm thấy khí thế khôi hoành, chưa kịp vào cửa thành đã cảm thấy một cỗ không khí lăng lệ ập vào mặt.
Trong đầu Ninh Hạ giờ phút này đều đang hiện lên bình phong chữ "Hào", hào vô nhân tính. Đại khái ngay cả những trấn cổ được xây dựng tỉ mỉ bằng trúc ở hiện đại cũng kém xa, thậm chí so với hiện đại, càng có thêm mấy phần tinh tế, mà ít đi mùi nhựa plastic của xã hội công nghiệp hiện đại.
Không gì bằng công trình quy mô lớn này, đại khái cũng chỉ có tiên hiệp thế giới mới có khả năng xây dựng.
Ninh Hạ đứng ngoài tường thành, cảm thấy mắt không đủ dùng.
"Theo sát một chút, có chút phức tạp." Thấy những người trẻ tuổi nhìn quanh, ánh mắt tò mò, Nguyên Hành chân quân nhịn không được nhắc nhở. Lúc này đám người mới thu liễm lại.
Kỳ thật cũng không trách bọn họ, ngay cả những tu sĩ lớn tuổi hơn một chút cũng có chút hoa mắt, huống chi Ninh Hạ và những người trẻ tuổi này.
"Tầm Dương thành này làm thực sự là... Mấy năm không tới, đã thay đổi diện mạo, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ trước kia. Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta không thể tin được mình từng tới nơi này."
"Đúng vậy! Nghe nói bọn họ cứ ba năm lại tu sửa trong ngoài thành trì một lần, thay đổi kiểu dáng, kiến trúc, trang trí các loại đều thay đổi hết, phải xa hoa đại khí, không thể làm mất đi uy phong của bọn họ."
"Không phải chứ, ba năm? Bọn họ là linh thạch nhiều, hay là thời gian nhiều?"
"hại, ngươi đang nói lời ngốc nghếch gì vậy! Người ta cái gì cũng có, chính là phô trương thì không bao giờ thiếu. Những tu sĩ bình thường như chúng ta không thể lý giải được."
"Nghe nói bọn họ cũng chiêu mộ phú thương thế gian vào thành, việc này dường như không phải phong cách của bọn họ. Tu sĩ chúng ta cần nhiều vàng bạc phàm tục như vậy cũng vô dụng thôi."
". . . Rốt cuộc cũng cần tiếp xúc với bên ngoài. Bọn họ là nhắm vào tài nguyên thế gian. Đại gia tộc nào mà không cần đệ tử? Người mới lợi hại đương nhiên càng nhiều càng tốt. Những người đó cũng nuôi được."
...
Bên tai là tiếng nghị luận của đồng môn, Ninh Hạ không lên tiếng, rốt cuộc cùng bọn họ cũng không quá quen. Lại đang ở trên địa bàn của người khác, nhiều người phức tạp, đồng nghĩa với khắp nơi đều có tai mắt, tốt nhất là đừng nói lung tung.
Đương nhiên, những thiên chi kiêu tử này sẽ không tự phát thu liễm.
Lần này đi theo đấu giá hội đều là một ít gương mặt mới, thậm chí so với lần trước đi Hồ Dương Phái kia còn có cấp độ cao hơn, cơ hồ đều là tinh anh đệ tử của Long Ngâm Phong. Tuy đều là thế hệ trẻ tuổi, nhưng cũng là những người trẻ có thành tựu, kém nhất cũng là trúc cơ kỳ.
Chỉ có điểm khác biệt, tiểu quần thể cách biệt là Ninh Hạ và Kim Lâm hai người. Chỉ có các nàng không phải đệ tử Long Ngâm Phong, cũng không có danh tiếng gì.
Đại khái theo như bọn họ nghĩ, Ninh Hạ và Kim Lâm hai người mới là hai gương mặt mới kia.
Bất quá bọn họ cũng thức thời, có mắt có thể nhìn ra quan hệ giữa Ninh Hạ và lĩnh đội Nguyên Hành chân quân, đều rất hòa khí cùng các nàng quen biết, nói mấy câu khách sáo. Về phần trong lòng nghĩ thế nào, thì chỉ có bọn họ mới biết.
Một đám người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiến vào Tầm Dương thành, chuẩn bị tham gia cái gọi là đấu giá hội lớn nhất toàn bộ vùng biên giới phía đông nam.
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận