Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1442: Nhập khẩu ( thượng ) (length: 8071)

Khi Ninh Hạ cảm thấy đầu óc mình một lần nữa trở lại trên đầu, thì đã cách lúc mọi người tới đích đến một khoảng thời gian.
Ninh Hạ có chút gian nan xoay chuyển tròng mắt, nhìn Tạ Thạch hồi lâu, đôi mắt hắn hơi mang theo vẻ lưu ly quang trạch, sau đó mới thở hổn hển một hơi, suýt chút nữa thì oa một tiếng phun ra.
Đây là cái nhân sinh gian nan gì vậy? Nàng vì cái gì lại nghĩ quẩn chạy đến đây tìm tai vạ? Nàng phải biết, cái thế đạo không hữu hảo này từ trước đến nay đối với Ninh Hạ nàng đều là đả kích tinh chuẩn, ra ngoài một lần xui xẻo một lần, chưa từng được yên ổn.
Được thôi, có lẽ đây mới là bắt đầu của xui xẻo, có lẽ khi thực sự mở ra nàng liền sẽ nghênh đón những cảnh hiểm nghèo khó hơn... nghĩ thôi đã cảm thấy rất kích thích. Ninh Hạ không chút nghi ngờ bản lĩnh gây sự của thiên đạo dành cho nàng.
Miễn cưỡng thở phào, Ninh Hạ có chút thất thần nhận lấy đan dược Tạ Thạch đưa qua, liền định nhét vào miệng.
Đúng lúc Ninh Hạ chuẩn bị lấy đan dược ra, một hơi nuốt vào, thì Tạ Thạch tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì, làm ra vẻ ngăn cản, có chút dở khóc dở cười: "Ngươi đây là bị tà phong kia giày vò đến mộng mị rồi sao, sao lại há miệng liền muốn gặm? Ngươi cũng không hỏi xem đó là cái gì?"
Cái gì cũng không hỏi mà trực tiếp dồn vào trong miệng, hắn nên cao hứng vì đối phương vô cùng tín nhiệm hắn, hay là nên nói đối phương bất cẩn, làm xằng làm bậy.
Bị đối phương nói như vậy, Ninh Hạ lúc này mới triệt để hoàn hồn, lập tức thấy xấu hổ. Chuyện này cũng có thể quên, nếu vừa rồi có người muốn ra tay với nàng, nói không chừng đã trúng chiêu!
Bất quá, đây cũng là do nàng đối với Tạ Thạch thực sự quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức nàng căn bản không sinh ra nổi một tia cảnh giác đối với đối phương, loại ràng buộc phát ra từ sâu trong thần hồn kia làm nàng căn bản không thể nhấc nổi một tia đề phòng.
Nàng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng biết từ lúc nào, vị bằng hữu này của nàng trong cuộc sống lại chiếm cứ vị trí càng ngày càng quan trọng.
Không liên quan tới chuyện phong nguyệt, nhưng không biết vì cái gì, giữa hai người lại như đã nhận biết từ rất lâu rất lâu rồi, có cảm giác ăn ý và tín nhiệm mà người thường không cách nào sánh bằng. Ninh Hạ bình sinh có rất nhiều lo lắng, thích nhất liền là suy nghĩ nhiều, nhưng lại hiếm khi xuất hiện những điều này khi ở chung cùng Tạ Thạch.
Có thể nói, nàng cùng Tạ Thạch ở chung đôi khi còn thoải mái hơn so với khi ở cùng Lâm Bình Chân, ít nhất khi nàng cùng Tạ Thạch đi cùng một chỗ cũng không cần lo lắng từ đâu chui ra một vị hôn thê gây chuyện, để lại cho nàng một đống lớn những việc phiền toái.
Nghe vậy, Ninh Hạ bất đắc dĩ che trán: "Vừa rồi thực sự là quá khó chịu, thân thể yếu ớt này của ta có chút chống đỡ không nổi. Đầu óc ta đến giờ vẫn còn hỗn độn, có chút không rõ ràng tình huống, xin đừng trách."
". . . Ta là sẽ không hại ngươi, nhưng ra ngoài thì phải hết sức cẩn thận mới được." Tạ Thạch thập phần thành khẩn, tỉnh táo nói.
"Bất quá ——" hắn tựa như cũng bị chính mình cứng nhắc chuyển lời nói mà bật cười, nhịn không được có chút phá băng: "Không ngại, đan dược vẫn là có thể ăn. Đây là trấn thà đan phụ thân đưa, có thể tỉ mỉ ngưng thần, ngươi xem thử xem có tốt hơn chút không?"
Linh Triệt chân quân cho a, nàng tự nhiên. . . Là muốn ăn!
Ninh Hạ biết Tạ Thạch hỏi câu này không phải là thật sự bảo nàng cẩn thận hắn hoặc là đan dược của hắn, mà là nhắc nhở nàng. . . cẩn thận bất luận kẻ nào, hành sự cẩn thận, rốt cuộc nghiêm chỉnh mà nói bọn họ cùng với bất kỳ đệ tử nào ở nơi đây đều là không giống nhau.
Những lời chưa nói hết, hai người đều hiểu rõ trong lòng, không cần phải nói rõ.
Nhận lấy đan dược đối phương cung cấp, Ninh Hạ thật "lẽ thẳng khí hùng" chỉ huy đối phương thay nàng canh gió, còn mình thì tự tiêu hóa dược lực.
Không quản tiếp theo bọn họ gặp phải dạng hiểm cảnh gì, không thể nghi ngờ đó chắc chắn là một trận ác chiến, cho nên nàng phải nắm chắc cơ hội, nhanh chóng hồi phục lại trạng thái mới là việc chính. Nếu bỏ lỡ thời cơ này, trời mới biết một hồi nữa sẽ phát sinh những chuyện bất thường gì? Đến lúc đó, muốn hối hận cũng không có thuốc.
Về phần tình hình trước mắt, không thấy đại gia sau khi theo từng trận tà phong kia xông tới đều không ổn hay sao?
Rốt cuộc những người như Tạ Thạch, có thân thể với gân cốt cứng như sắt thép, cường độ vượt xa người tu sĩ bình thường, chỉ là số ít. Đa số đều là "pháp sư da giòn" hoặc là giống như Ninh Hạ, ngay cả pháp sư cũng không tính là tu sĩ "suy nhược".
Trải qua một lần như vậy, bị tà phong "tẩy lễ", cho dù không nằm ngang, cũng phần lớn giống Ninh Hạ, cảm thấy toàn thân không thích ứng.
Đám người gắng gượng chống chọi, mạo hiểm tà phong cùng bão cát để tới chỗ ngồi này, coi như là bình tĩnh, rốt cuộc cũng có cơ hội thở dốc, làm sao còn quan tâm được nhiều như vậy? Lúc này liền phối hợp điều tức.
Những đệ tử liên minh lĩnh đội kia ít nhiều gì cũng đã từng gặp qua tràng diện này, sớm đã thành thói quen, cũng không thúc giục, mặc cho đám người điều chỉnh hơi thở.
Đợi đến khi đám người nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm, đệ tử liên minh dẫn đầu mới chậm rãi nói: "Chúc mừng chư vị xông qua được cửa thứ nhất này. Tầng tà phong bên ngoài Vạn Động quật này là gian nan nhất, chỉ cần vượt qua tầng này, chư vị liền có thể chân chính tiến vào Vạn Động quật lịch luyện."
Sau khi theo trong tà phong chém g·i·ế·t ra ngoài, đám người nên đập thuốc thì đập thuốc, vận công thì vận công, còn có kẻ nghèo một chút thì trực tiếp lấy ra linh thực đã chuẩn bị sẵn gặm nhấm, ai nấy đều dùng phương thức riêng để bù đắp tinh lực tổn thất.
Thừa dịp đệ tử liên minh dẫn đầu lên tiếng, lúc này phần lớn mọi người cũng đã điều tức không sai biệt lắm, bắt đầu mịt mờ đánh giá nơi mình đang đứng.
Thật không dám tưởng tượng, chỗ này cùng nơi tà phong hoành hành vừa rồi lại là cùng một chỗ.
Nơi bọn họ đang ở, gió êm sóng lặng, đến một tia tà phong cũng không xuyên thấu vào. Ngoại trừ việc ở trong này không ngừng có tiếng gió "ô ô" như tiếng oanh minh truyền đến, thì yên tĩnh có chút quỷ dị.
Nhưng vì sao Ninh Hạ bọn họ lại nhận ra đây là cùng một nơi? Bởi vì toà cửa trước mắt này thực sự là quá quen thuộc, mới vừa rồi bọn họ không phải đã ở xa xa thưởng thức những hang đá cửa như cùng tác phẩm nghệ thuật chạm trổ này hay sao? Mà trước mắt, đống đá này rõ ràng chính là một trong số đó, nó là một cửa vào thông hướng nội bộ Vạn Động quật.
Những cửa động này đứng xa nhìn liền cảm giác hoa mỹ tỉ mỉ, cho dù về sau đã trải qua lâu như vậy, vẫn là sặc sỡ loá mắt. Hiện giờ càng tới gần xem thì lại là một loại cảm quan khác, cảm giác càng hùng vĩ. . .
Bọn họ liền như vậy bỗng nhiên đi tới trước Vạn Động quật, thậm chí bọn họ đều không biết mình làm thế nào lại tới được đây.
Ninh Hạ trên đường đi đều là ngơ ngơ ngác ngác, mơ hồ đi tới toà hang đá này. Hồi lâu, gió mát thổi tới, nàng mới hơi tìm về một điểm ý thức của chính mình.
Đứng ở bên ngoài động quật, Ninh Hạ ẩn ẩn có thể cảm giác được có vài tia gió "hoạt bát" đánh vòng quanh rồi trở về. Nhìn từ bên ngoài vào bên trong động, một mảnh đen nhánh, hoàn toàn không nhìn rõ được cảnh tượng bên trong.
Những người đó không phải nói bên trong Vạn Động quật, tà phong hoành hành khắp nơi, người thường căn bản không thể đặt chân hay sao? Sao trước mắt, hang động này của bọn họ lại an tĩnh như vậy? Chẳng lẽ những người kia chỉ là ba hoa, nói khoác?
Tựa như nhìn ra nghi hoặc của đám người, đệ tử liên minh kia giải thích, hang đá này là đặc biệt mở ra để mọi người thăm dò sử dụng, cho nên một bên này thập phần an tĩnh, ngay cả một tia tà phong cũng không có.
Nếu không, án theo trạng thái bình thường của những hang đá khác, bọn họ đừng nói là đi vào, mà không bị tà phong lột một lớp da đã là lợi hại rồi.
( chương này xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận