Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 145: Kiểm vào (length: 5107)

**Chương 145: Kiểm tra**
Mặc dù mỗi tông môn đều sẽ đưa ra một số suất tham dự, nhưng không phải ai cũng có thể tham gia giao lưu đại hội. Trên thực tế, đại hội chỉ mở cửa cho đệ tử dưới Kim Đan, còn những nhân viên hộ tống vào vòng trong của các tông môn thì nhiều nhất cũng chỉ được xem là người đi cùng.
Trong số lượng suất đã định, tông môn phái bao nhiêu đệ tử đến xem náo nhiệt cũng không thành vấn đề, thậm chí tất cả đều không phải đến làm việc chính cũng được. Nhưng chỉ có một yêu cầu không thể mập mờ —— có thể chính thức tham dự giao lưu đại hội chỉ có đệ tử lần đầu tham gia mà tu vi dưới Kim Đan.
Nói cách khác, những kẻ đã tham gia trước đó đều không được tham gia lần hai. Mỗi một tông môn khi tiến vào vòng trong đều phải tiến hành nghiệm chứng thân phận, xác định tư cách của từng người, ai là người dự thi, ai là người đứng xem, đều phải nhất nhất đăng ký lập danh sách.
Sau khi Thành chủ nói chuyện xong, nhân viên công tác phụ trợ đại hội chỉnh lý lại khối đất trống phía trước, để cho đệ tử dự thi có chỗ đặt chân. Còn các trưởng bối của các tông môn thì vội vàng dặn dò đệ tử chuẩn bị ra sân của nhà mình, để tránh giẫm phải lôi.
Mấy vị trưởng bối dẫn đầu Ngũ Hoa phái ngược lại là rất phật hệ, cũng không vội truyền thụ một đống kinh nghiệm, chỉ nhàn nhạt căn dặn bọn họ chú ý an toàn các kiểu, sau đó liền dành thời gian cho những người bồi hộ của các đại Kỹ Pháp đường, để bọn họ nói chút chuyện riêng.
Trận Pháp đường ngoại trừ Nguyên Hành chân quân cùng Minh Kính chân nhân đều phải ra sân, Hà Hải công, Kim Lâm hai người dễ nói, tu vi còn chưa đến mức, hành sự cũng lão luyện, không cần bọn họ phải bận tâm. Ninh Hạ cùng Trần Tư Diệp tuổi trẻ nhất, là đối tượng được chú ý trọng điểm.
Nội dung bàn giao không nằm ngoài việc bảo vệ tính mạng là trên hết, an toàn, tóm lại chính là để cho hai tiểu tử bọn họ đừng có nhảy nhót quá lợi hại, kẻo bị ngộ thương.
"Đừng khẩn trương, coi như là một trận mạo hiểm nho nhỏ. Chỉ cần nghe theo sự an bài của những chân nhân này là được, hết thảy đều theo quy củ mà làm." Nguyên Hành chân quân thấy thời gian không sai biệt lắm, liền lên tiếng thúc giục bốn người tiến đến tập hợp.
"Nếu thuận tiện, Kim Lâm các ngươi chiếu cố cho hai đứa nhỏ, đừng để bọn họ bị khi phụ." Lâm Vinh khẽ chau mày, hiển nhiên vô cùng không yên lòng, trước khi đi còn tặng cho Ninh Hạ hai người mỗi người một cái xoa đầu công kích, mới đuổi người đi.
Tố chất của các tu sĩ Tu Chân giới cũng không tệ, tất cả mọi người tuân theo tôn chỉ tốc chiến tốc thắng, ngắn ngủi thông báo xong, đệ tử dự thi phù hợp điều kiện hỏa tốc tụ tập ở mảnh đất trống được chỉnh lý phía trước, những người khác lẳng lặng ở phía sau xem tranh tài.
Nhân viên công tác kiểm tra từng người dự thi xong, lại ấn số thứ tự phân phối ngẫu nhiên. Cứ như vậy, Ninh Hạ và ba vị sư huynh đồng môn bị tách ra, xung quanh đứng đều là những tu sĩ xa lạ không quen biết.
"Làm cái gì vậy, như là kiểm tra." Ninh Hạ nói thầm trong lòng một câu, cố tự trấn định đứng tại chỗ, chờ đợi bước an bài tiếp theo.
Trên quảng trường thực sự rất yên tĩnh, không biết từ khi nào mà bên ngoài tràng ồn ào, các tu sĩ cũng thu lại thanh âm của mình, trên quảng trường nơi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được chỉ còn lại âm thanh xác nhận dò hỏi của nhân viên công tác, trong bầu không khí sền sệt tràn ngập hơi thở khẩn trương. kéo bộ phận ý đồ giở trò dối trá phần tử ăn ý, vốn phương trận đã không lớn lại rút lại một vòng. Mấy tu sĩ bị Kim Đan chân nhân kéo đi hậu trường kia một giọng không có kêu ra liền không có tiếng vang, Ninh Hạ thầm nghĩ những người này không phải là muốn bị trừng phạt khác chứ?
"Hàng năm luôn có mấy kẻ tự cho là thông minh đục nước béo cò, cũng không nghĩ xem nơi này có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm. Những người này sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình... Đương nhiên, các ngươi cũng phải lấy đó mà làm gương. Chúng ta nói chuyện xấu trước, đừng vọng tưởng đùa nghịch thủ đoạn lừa dối qua quan, lão hủ còn chưa mắt mờ đến mức đó. Nếu có người không nghe lời vượt quá giới hạn, thì đừng trách chúng ta mời ngươi ra sân."
Ánh mắt sắc bén của Thành chủ đảo qua những khuôn mặt trẻ tuổi phía dưới, khẽ cười nói: "Đến lúc đó cũng đừng trách lão hủ lòng dạ ác độc."
Lão nhân nhìn từng khuôn mặt nhìn như chính khí, dừng câu chuyện không muốn nói nhiều về đề tài này. Hắn nháy mắt ra dấu với một vị tu sĩ giơ khay bên cạnh, người kia hiểu ý lập tức cầm khay xuống cầu thang, đi đến ngay phía trước phương trận.
Qua một hồi, Ninh Hạ có chút choáng váng nhận được một vật hình bình bay tới, lạnh buốt thấu xương.
Nàng dùng lòng bàn tay nâng cái bình ngọc màu mực này lên nhìn kỹ, chỉ thấy trên thân bình vẽ một vài hoa văn mạ vàng, ánh mặt trời chiếu xuống như châu quang theo đồ văn biến mất đến đáy bình. Trong lúc lơ đãng lắc lư lại rung động lộc cộc lộc cộc, nghe có vẻ là đựng vật hình hạt tròn vo.
Một bình đan dược? !
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận