Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1281: Dẫn dắt ( hạ ) (length: 8111)

". . . Lâm đạo hữu, ngươi có thể hay không thả lỏng một chút, không cần khẩn trương như vậy. Ngươi có thể xem xem, ngươi vẫn an toàn. . ." Cố Hoài giờ phút này đã thu tay lại, có chút dở khóc dở cười nói với Ninh Hạ ở đối diện.
Hơn một canh giờ trôi qua, đừng nói dẫn dắt, thần hồn của hắn thậm chí còn chưa một lần tiếp xúc đến tầng ý thức cạn của đối phương. Tuy nói cũng là bởi vì hắn không dám mạnh mẽ mở tầng phòng ngự kia, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, vị Lâm đạo hữu này thật sự có chút lợi hại.
Ý thức tự chủ của đối phương thực sự là quá mạnh, mạnh đến nỗi một chút dị thường nhỏ cũng không chịu được, liều mạng muốn bài xích nó ra ngoài. Việc này phát sinh ở trên người một người chưa từng tu luyện qua thần hồn, quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng chỉ có lợi hại không thôi thì cũng không có tác dụng, bọn họ hiện tại muốn là dẫn dắt, mà không phải luận ai mạnh ai yếu. Nếu Ninh Hạ không phối hợp hoàn thành bước đầu tiên "Khai linh", thì làm sao tu luyện "Thần du ký", tiếp theo giải quyết vấn đề đánh dấu?
Không nói những cái khác, hắn vẫn đang suy nghĩ biện pháp như thế nào để vị Lâm đạo hữu này thả lỏng tâm phòng một chút, để việc dẫn dắt tiếp theo thuận lợi hơn mới là đúng đắn.
Nghe vậy, Ninh Hạ có vẻ mặt ngượng ngùng, nàng cũng không nghĩ tới sự tình cuối cùng lại biến thành như vậy.
Kỳ thật Cố Hoài vẫn là coi trọng nàng. Lực lượng thần hồn của nàng cũng không có được tính tự chủ mãnh liệt như đối phương tưởng tượng, mà đa phần là bản năng, chính là phản ứng bản năng kéo dài phát tán ra từ tiềm thức của nàng.
Bản thân nàng kỳ thật không cách nào tự chủ điều động dù chỉ một tia lực lượng thần hồn.
Thần hồn của Ninh Hạ, sau gần ba mươi năm sinh hoạt ở hiện đại, xuyên qua thời không, lại trải qua những kỳ ngộ ở dị giới tu chân này, vốn đã là một tồn tại khác biệt so với vô số thần hồn nơi đây.
Cũng không biết có phải hay không là bởi vì duyên cớ này, dẫn đến lực lượng thần hồn của nàng cùng tiềm thức liên hệ đặc biệt chặt chẽ.
Dù cho nàng ngoài miệng trả lời phải tiếp nhận đối phương dẫn dắt, đầu óc cũng nghĩ như vậy, nhưng tiềm thức lại nhịn không được vẫn luôn phát ra cảnh báo, nhận định loại hành vi này rất nguy hiểm.
Sau đó thần hồn của nàng cũng tiếp thu tín hiệu này một cách sạch sẽ, tự nhiên đối với thần hồn dò xét của Cố Hoài chống lại dị thường, việc này mới phát sinh những chuyện phía sau —— Như vậy ngược lại thật phiền phức.
Nếu Ninh Hạ không thể chân chính thả lỏng thể xác tinh thần tiếp nhận Cố Hoài dẫn dắt, vậy kế tiếp nàng liền không cách nào tiến hành tu luyện "Thần du ký", càng đừng đề cập đến việc hủy bỏ đánh dấu. Chẳng phải là náo loạn nửa ngày công cốc một trận sao? Đây là kết quả mà không ai muốn thấy.
Cho nên Cố Hoài vẫn luôn thuyết phục Ninh Hạ chân chính trầm tĩnh lại, mặc dù hiệu quả không đáng kể. Mà Ninh Hạ bên này cũng tận lực phối hợp, nhưng lại không biết nên dùng sức như thế nào.
Kỳ thật Ninh Hạ cũng rõ ràng, đối phương hẳn là có thể tin. Lâu như vậy trôi qua, trong hơn một canh giờ dẫn dắt, đối phương có vô số cơ hội ra tay với nàng, nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự. Đối phương thậm chí nguyện ý theo nàng ở cửa ải này không ngừng hao phí thời gian, đủ thấy đối phương không có lòng hại nàng.
Nhưng Ninh Hạ hết lần này tới lần khác không cách nào đè nén địch ý trong tiềm thức. Cho dù nàng tự giác đã hoàn toàn thuyết phục chính mình, đối phương vẫn không cách nào thuận lợi đột phá tầng ý thức cạn của nàng, có thể thấy được loại nguy cơ tiềm ẩn này đã ăn sâu bén rễ, không cách nào trừ tận gốc.
Cứ thử đi thử lại như vậy, hai người khó tránh khỏi đều sinh ra chút cảm giác bực bội, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ? Không được, Ninh Hạ không cam tâm.
Nhưng tiếp tục "chậm đao cắt thịt" thăm dò mù mờ như vậy cũng không phải là biện pháp.
Trầm ngâm một trận, Cố Hoài ngược lại đưa ra một đề nghị. Kỳ thật cũng không thể nói là đề nghị, chỉ có thể nói là "còn nước còn tát".
Về tới điểm ban đầu —— "Lâm đạo hữu, nếu thần hồn của ngươi có thể phản hồi lại cảm xúc sinh động như vậy, cũng có thể nói rõ hoạt tính thần hồn của ngươi so với tu sĩ bình thường phải cao hơn nhiều. Mà đây vốn là một trong những điều kiện khai linh của hồn tu."
"Ta thấy thần hồn của ngươi tuy rằng hoạt tính còn kém một chút, nhưng bất luận là chất, lượng hay là cường độ đều cực cao, vượt xa tu sĩ cùng giai. Có lẽ ngươi có thể thử nhảy qua bước khai linh này, trực tiếp vận chuyển khẩu quyết, nhập môn tu luyện."
"Ta sẽ trợ giúp ngươi."
Đây cũng là biện pháp trong lúc không còn cách nào khác.
Cố Hoài đã nhìn ra, tâm phòng của đối phương không phải cao bình thường, cảnh giới tính cũng rất mạnh, sự chống cự phản hồi từ tầng ý thức cạn của thần hồn nàng thậm chí ngay cả chính nàng cũng không khống chế được, kiên quyết bài xích bất luận một loại lực lượng hệ thống nào không thuộc về bản thân.
Vậy thì thật sự chỉ có thể dựa vào chính nàng.
Chính như lời hắn nói, hoạt tính cùng cường độ thần hồn của đối phương đều đầy đủ, lại ẩn ẩn có ý thức bản thân mãnh liệt như vậy, có thể nhảy qua khai linh trực tiếp tu luyện quyển "Thần du ký" này, cũng không thể nói là không được?
Đương nhiên, hắn cũng khẩn thiết nói cho Ninh Hạ... Nếu như thần hồn của nàng không đạt đến giá trị thấp nhất, gượng ép tu luyện "Thần du ký" khả năng sẽ khiến thần hồn chấn động, còn có thể dẫn đến phản phệ.
Làm như vậy là có nguy hiểm, nàng cần phải suy nghĩ kĩ.
"Được."
————————————————— Trong rừng rậm, trong sương mù trận, hai người ngồi xếp bằng, đều nhắm hai mắt, mím môi, dáng vẻ ngưng trọng.
Nếu có người thứ ba ở đây, liền sẽ phát hiện hai người không có huyền phù giữa không trung, phía dưới linh lực quay cuồng, góc áo tung bay, một cảnh tượng phiêu dật.
Một quyển "Thần du ký" lơ lửng giữa hai người, ngang tầm với trái tim. Quyển trúc bình thường ngày thường xem ra rất bình thường, lúc này lại phát ra một cổ hồng quang chói mắt, ba chữ to "Thần du ký" khắc trên thẻ tre như nổi lên, tản ra một loại khí tức huyền ảo vô cùng.
Cố Hoài mở choàng mắt, vừa như có chút bất đắc dĩ lại vừa có chút buồn cười: "Thứ này... lại còn nhận chủ? Chẳng lẽ cùng ta còn chôn không có ngươi?"
Không có người đáp lại hắn.
Hắn bất đắc dĩ nhìn tấm thẻ tre không công bố kia: "Ta đây là cùng một vật chết so đo cái gì? Thôi, mọi người lại có duyên phận riêng của mọi người... Ân?"
Hắn sững sờ hồi lâu mới nói: "Như vậy xem ra ta còn phải đa tạ nàng."
Giờ phút này Ninh Hạ cũng không biết khúc nhạc đệm ngắn phát sinh ở bên cạnh, nàng giờ phút này đang rong chơi giữa biển ý thức kỳ diệu.
Không thể không nói, ý nghĩ của Cố Hoài là đúng. Ninh Hạ không cần khai linh, bởi vì một số nguyên nhân, hoạt tính cùng trạng thái thần hồn của nàng đã có thể trực tiếp tiến vào tu luyện "Thần du ký".
Sự thật chứng minh hai người các nàng trong việc này thật sự đã làm nhiều lần công cốc.
Thậm chí không cần Cố Hoài áp dụng các loại phương án cấp cứu, vừa mới bắt đầu vận chuyển khẩu quyết lần thứ hai, Ninh Hạ liền cảm giác thần hồn bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, toàn thân chua xót mềm nhũn, một loại ngứa ngáy từ sâu trong linh hồn truyền tới, không cách nào ức chế, chính nàng cũng không nói rõ được chỗ nào không thoải mái.
Sau đó chính là mê man, cảm giác cả người đều lâm vào hỗn độn, kỳ quái là ý thức của nàng lại hiện ra một loại thanh tỉnh quái dị, rõ ràng biết chính mình đang ở trong tình huống nào.
Nàng biết mình đã mất đi ý thức trong thế giới hiện thực, nhưng lại không hề hoảng hốt, toàn thân tâm đều đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu của một khắc này, lại trong lúc nhất thời quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nào.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận