Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1304: Pha trộn ( hạ ) (length: 8027)

Cố Hoài cũng đoán không ra trước mắt vị này có ý đồ gì, chỉ thấy đối phương dường như rất cao hứng, xem bình ngọc này mà vui mừng nhướng mày.
Không lẽ nào thật sự liếc mắt một cái đã chọn trúng món đồ này rồi mới gọi hắn lại?
Tuy nói ba loại hàn ngọc làm bạch ngọc bình này thập phần hiếm thấy, cũng tương đối bền, nhưng theo tầm mắt của Cố Hoài, món đồ này cũng không hiếm lạ đến nông nỗi kia. Nếu đối phương muốn thì tự nhiên là có thể, thậm chí nếu có thể, hắn còn nguyện ý bỏ ra thứ càng quý giá hơn.
Bất quá món đồ này...
Cố Hoài hơi dừng lại, ngay lập tức đã bị Nguyên Hành chân quân bắt được.
Kỳ thật Nguyên Hành chân quân cũng không có thích cái bạch ngọc bình này như đối phương tưởng tượng... Sự thật là hắn vẫn luôn làm bộ lơ đãng quan sát thần thái trên mặt Cố Hoài, đối phương khựng lại một chút này lọt vào trong mắt hắn có thể nói là tương đương rõ ràng.
"Các hạ nếu muốn tìm loại linh cụ này, vãn bối ở đây còn có mấy loại bình đan dược làm bằng chất liệu khác, so với ba loại hàn ngọc còn hiếm thấy hơn cũng có. Các hạ nếu muốn, tiểu bối tự nhiên dâng lên." Coi như là phí qua đường, Cố Hoài thầm nghĩ trong lòng.
"A? Vậy ngươi nói xem có những thứ gì?" Nguyên Hành chân quân nhiều phần hứng khởi hỏi.
Cố Hoài thấy đối phương bị thuyết phục, trong lòng lướt qua một tia mừng rỡ, há miệng kể ra mấy loại linh tài.
Đối phương vừa nghe vừa gật đầu, chưa nói gì, cũng chưa từng phát biểu cảm tưởng gì về cái này, cứ như là nghe qua mà thôi, thần sắc ngược lại ngoài ý muốn bình thản, cũng không mang theo một tia tham lam.
"Đích xác, tiểu hữu liệt kê mấy thứ linh tài đều tương đương trân quý, thậm chí có thứ so với ba loại hàn ngọc còn khó có được hơn, nhưng kia đều không phải thứ bản tọa muốn. Cái này..." Đối phương giơ giơ bạch ngọc bình trên tay lên, nhíu mày nói.
Không thể không thừa nhận, trong lòng Cố Hoài thoáng qua mấy phần thất lạc nhỏ bé không thể nhận ra, bất quá loại dị dạng này rất nhanh đã bị hắn che giấu đi, nhanh đến mức chính hắn dường như đều không phát hiện ra.
"Nếu các hạ có ý, cứ cầm lấy là được. Nói đến mới vừa rồi còn may mà ngài ra tay, nếu không vãn bối cũng không cách nào bình yên đứng ở chỗ này, xin nhận của ta một lạy."
Nguyên Hành chân quân lại né qua: "Ai? Ngươi đừng vội, trước hết nghe bản tọa nói xong đã." Hắn còn không xác định tiểu tử trước mắt này là từ đâu có được cái bình nhỏ này của Ninh Hạ.
Nếu là theo chợ mua được hoặc nhặt được, hắn cũng sẽ không nói gì. Nếu đối phương thông qua một loại thủ đoạn nào đó có được món đồ này, vậy cũng đừng trách hắn trở mặt vô tình.
Nguyên Hành chân quân có phần thâm ý nhìn về phía thiếu niên có chút cứng ngắc, tựa hồ muốn xuyên qua tấm da mỏng ngụy trang này để nhìn ra nội tâm chân chính của đối phương.
Không thể không nói, lời này của Nguyên Hành chân quân lập tức đẩy quan hệ giữa hắn và Cố Hoài đến tình thế tựa như nguy hiểm trùng trùng.
Từ từ? Còn phải đợi cái gì?
Cố Hoài cứng đờ, mặc dù tạm thời không cách nào giải đọc hoàn toàn ý tứ của đối phương, nhưng bản năng hắn vẫn phát giác được nguy hiểm, cứ cảm thấy trong lời nói của đối phương có ẩn ý, cũng có cảm giác... Nếu sau đó nói sai gì đó thì đối phương có lẽ sẽ không giữ bộ mặt này nữa.
"Tiểu hữu, ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi thành thật trả lời bản tọa, một lát nữa sẽ thả ngươi đi. Yên tâm, bản tọa và những người bên ngoài kia không cùng một nhóm, cũng không có bất luận quan hệ gì. Ngạch, nói nghiêm túc thì, bản tọa và đám người bên ngoài kia cùng chủ tử đứng sau bọn họ còn... Có thù."
Có thù... May mắn đụng phải người là có thù. Mặc dù đây chỉ là lời nói một phía của đối phương, nhưng cũng đích xác có thể nói rõ một vài điều.
Cố Hoài trên mặt bất động thanh sắc, không biểu hiện ra cảm xúc chập chờn quá lớn, đại khái đều bị chủ nhân cưỡng chế lại. Hắn bình thản thậm chí có thể nói là có chút bình tĩnh nói: "Không biết các hạ muốn biết cái gì, nếu có thể, chắc chắn biết gì nói nấy."
Có thể... Nói cách khác không thể nói thì sẽ không nói, đúng không?
Cũng đĩnh có cá tính.
Nguyên Hành chân quân tự nhiên nghe ra ý ngoài lời của tiểu hài nhi này, cũng không tức giận, thoải mái nói: "Nếu như thế, có thể nói cho bản tọa biết bình ngọc này là có được từ đâu không?"
Từ chỗ nào có được? Chính là từ vị Lâm đạo hữu có vài lần duyên gặp gỡ, lại trong mấy lần duyên phận này kết xuống không ít tình nghĩa kia mà có được.
Nói ra thì khi đó Ninh Hạ theo hắn có được không ít đồ tốt, cảm thấy đan dược mình đưa ra dù tốt xấu gì cũng không được đầy đủ, nghĩ keo kiệt thế nào cũng không thể keo kiệt đóng gói. Cho nên mới cắn răng bỏ ra hai cái bạch ngọc bình làm tặng kèm, để bảo tồn dược tính của mấy viên trung cao giai đan dược kia.
Bộ ba loại hàn ngọc chế tạo bình đan dược này là Ninh Hạ ban đầu ở trong một mật thất không gian ở hậu sơn Ngũ Hoa phái tìm được, là linh cụ trân quý mà nàng hay dùng nhất trong những năm này, vẫn luôn được nàng dùng để chứa đan dược, hiệu quả từ trước đến nay vô cùng tốt.
Bắt đầu thời điểm kỳ thật nàng cũng không rõ ràng chất liệu của món đồ này, chỉ cho là linh ngọc phổ thông, sau này mới bị một trưởng bối có kiến thức nói ra sự thật này. Từ khi hiểu rõ chất liệu chân chính và hiệu dụng của món đồ này, Ninh Hạ vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí sử dụng, không để nó có bất luận hư hao gì.
Trừ phía trước còn không hiểu chuyện tùy ý đưa ra ngoài hai lần, cho Nguyên Hành một cái, trong tay nàng tổng cộng còn lại khoảng mười cái, vừa vặn có thể chứa các loại đan dược tốt. Mười cái kỳ thật vẫn là không đủ dùng, cho nên mới cấp cho Cố Hoài hai cái này đã là dốc hết vốn liếng.
Cố Hoài sẽ nói sao?
"Các hạ nói đùa, cái này là tại hạ lấy từ trong nhà ra dùng, cũng như các loại bình ngọc có chất liệu khác, cũng không biết là do vị công tượng nào làm ra. Có lẽ phải khiến ngài thất vọng." Cố Hoài không có nói, hắn nhíu nhíu mày lại, tựa hồ có chút dáng vẻ đắn đo.
Hắn không có nói thật.
Đây là Ninh Hạ cho hắn, hắn có thể thành thật trả lời sao. Người này mục đích không rõ, vừa nhìn đã nhắm trúng bình ngọc của Ninh Hạ mà hỏi, thế nào cũng không giống dáng vẻ tùy tiện hỏi một chút.
Nếu đối phương chính là hướng Ninh Hạ mà đến, hắn lại bại lộ, vậy an nguy của nữ hài kia sẽ đáng lo. Về tình về lý hắn đều không muốn đem sự tồn tại của Ninh Hạ bại lộ ra.
Vì thế điều chỉnh một chút, hắn vội vàng nói dối là lấy món đồ này từ trong nhà về, hạ quyết tâm không thừa nhận. Chút tâm khí này hắn vẫn là có.
---
Hắn thần thái rất thản nhiên, lời nói cực kỳ trôi chảy, ngay cả lông mày đều không run rẩy, một phái thành thật.
Nếu là đổi người khác thì có lẽ đã bị hắn lừa gạt, nhưng người này lại là Nguyên Hành chân quân.
Nguyên Hành chân quân tuổi nhỏ đã đi khắp đông nam biên thùy, bốn phía mạo hiểm, nửa đường đã gặp không ít người, cũng chứng kiến không ít sự tình, loại người nào mà chưa từng gặp qua. Cố Hoài vẫn còn non nớt chút.
"Đã ngươi không muốn hiểu rõ, vậy bản tọa liền đổi một cách hỏi... Bình ngọc này của ngươi là ai cho ngươi?" Đối phương thế này khác gì chỉ mặt gọi tên.
Cố Hoài không khỏi cảm thấy cổ họng có chút đắng chát.
Đối phương làm sao biết được món đồ này là hắn có được từ người khác, mà không phải của chính hắn? Rõ ràng chỉ là một cái bạch ngọc bình... Cũng không thấy trên đầu có đánh dấu gì đặc thù.
Trong lòng Cố Hoài lộp bộp, chỉ cảm thấy hỏng bét. Hắn vội vàng muốn nói gì đó để tìm cách bù đắp.
"Không phải, vật này thật sự là..."
"Được rồi, ta hỏi ngươi, nữ tu cho ngươi món đồ này hiện giờ đang ở đâu?"
Trong đầu Cố Hoài đang diễn tập rất nhiều loại phỏng đoán đáng sợ thì bị câu hỏi đổ ập xuống này làm cho mộng mị.
(bản chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận