Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1410: Lan chỉ canh ( hạ ) (length: 8497)

Đây là một ví dụ về một người hữu tâm không sợ gian hiểm cuối cùng cũng gặt hái được thành công, nhưng câu chuyện này lại không phải là điểm mà bọn họ cần phải chú ý trong chủ đề lần này.
Đối tượng ban đầu trong câu chuyện, phương thuốc tắm nhiều lần thí nghiệm đều thất bại mới là tiêu điểm mà bọn họ chú ý nhất.
Điểm mà Phương Duyệt Đức muốn nói nằm ở trên phương thuốc này.
"Lấy đà la thảo thay thế hồ lô sợi thô quả?" Ninh Hạ nhíu mày.
Nàng kỳ thật không hiểu lắm về thuốc, chỉ biết một chút dược lý đơn giản, cũng chỉ dừng lại ở việc phân biệt các loại linh thảo phổ thông.
Nói thật, đối phương nói những dược tính kia tương xung, thay thế, tương khắc tương sinh sau đó lại dẫn dắt cái gì, nghe liền thấy thực phức tạp. Ninh Hạ có thể nghe hiểu hắn nói từng chữ, nhưng hợp lại với nhau thì có chút không hiểu.
Cho nên Ninh Hạ giờ phút này ngoài mặt chững chạc đàng hoàng, nhưng trên thực tế là một mặt mờ mịt nghe đối phương nhắc tới những thứ đó, cố gắng để có thể nghe hiểu vấn đề tiếp theo của đối phương.
Bất quá đối phương nói một tràng, ngược lại nàng tìm hiểu được kết luận "đà la thảo đổi hồ lô sợi thô quả" này.
Nhị trưởng lão kia cuối cùng có thể thành công nghiệm chứng phương thuốc này chính là dùng phương pháp đà la thảo đổi hồ lô sợi thô quả.
Đà la thảo cùng hồ lô sợi thô quả thuộc về thực vật đồng căn, đều từ cùng một loại linh thực, bảy tầng lô. Lúc chưa thành thục được gọi là đà la thảo, khi thành thục kết quả, sản sinh ra trái cây thì là hồ lô sợi thô quả.
Cái trước là linh thảo có thể chống đỡ độc tính, cái sau lại là trái cây chứa kịch độc. Hai thứ này bởi vì một số nguyên nhân, tại thời thượng cổ không phân chia, đều gọi là bảy tầng lô. Do đó khả năng lưu truyền tới nay cách viết cũng có chỗ khác biệt, Ninh Hạ lý giải là như vậy.
Nghe nói phương thuốc ban đầu kia là dùng hồ lô sợi thô quả. Nhưng nhị trưởng lão kia thất bại sau truy tìm nguồn gốc, sau khi trải qua lượng lớn khảo chứng cùng thí nghiệm, cuối cùng phát hiện rất có khả năng ở trong một vị thuốc này phát sinh sai lầm mới dẫn đến cả thang thuốc thất bại, sau khi khảo chứng đổi thành một loại dược tính tương tự, có dược tính đồng căn đồng nguyên là đà la thảo, thì mới thành công.
Đây chính là sự tình mà Phương Duyệt Đức muốn nhắc nhở Ninh Hạ bọn họ.
"Nếu các hạ muốn điều chế lan chỉ canh, không nên tùy tiện nếm thử, tốt nhất là trong tình huống có nắm chắc hoàn toàn rồi hãy thử lại. Vị cường giả kia của chủ gia tu vi thâm hậu mà cũng bởi vậy mấy lần lâm vào hiểm cảnh, mấy lần tu vi tổn hại. Thân là khách quý, nếu là cuối cùng xảy ra vấn đề gì, sai lầm của ta đây liền lớn..." Đối phương thần sắc chân thành, tựa hồ thật sự chỉ là có ý tốt nhắc nhở các nàng.
"Việc này sao có thể trách các hạ? Bản tọa muốn thay hài tử này đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở, nếu không ngày nào đó tạo thành hậu quả không cách nào cứu vãn thì hối tiếc không kịp."
Nguyên Hành chân quân nhìn chằm chằm đối phương: "Bản tọa sẽ lưu ý."
Vị chưởng quỹ Phương gia này mặt không đổi sắc, lại nói một chút chuyện liên quan đến thang thuốc lan chỉ canh này, liền vào bên trong lấy vân yên la. Đây mới là mục tiêu của Ninh Hạ bọn họ khi ra ngoài chuyến này... Rốt cuộc cũng quay về chính đề.
Trong viện chỉ còn lại có Ninh Hạ và Nguyên Hành chân quân hai người.
Ninh Hạ có chút kỳ quái nhìn Nguyên Hành chân quân một cái. Vừa rồi nàng vốn định nói gì đó, muốn thăm dò đối phương, kết quả Nguyên Hành chân quân lại nhanh tay hơn một bước đặt lên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, tựa hồ làm ra vẻ trấn an.
Nhưng Ninh Hạ lại khó hiểu cảm giác được một cỗ ý vị ngăn cản từ trong đó. Nàng rất nhanh phản ứng lại, không nói gì nữa.
Mặc dù nàng trong lòng có chút hiếu kỳ, nhưng cũng biết đây không phải là một nơi tốt để nói chuyện, cho nên tạm thời dằn xuống, ngậm miệng không nói.
Đối phương lấy vân yên la, Nguyên Hành chân quân tựa hồ cũng không muốn đợi lâu, liền mang theo Ninh Hạ rời đi.
————————————————— "Ra đi thôi. Bọn họ đi rồi ——" vị chưởng quỹ Phương gia kia lặng lẽ ngồi trong viện, đợi ghế mà Ninh Hạ bọn họ vừa ngồi lạnh thấu mới nói.
Câu hỏi này của hắn thập phần đột ngột, thậm chí vô căn cứ, không biết là nói với người nào. Hơn nữa trong viện hẳn là không có ai mới đúng—— Thật lâu sau, một thanh niên đầy mặt khói mù từ không biết nơi nào đi ra.
"Hai người kia rõ ràng có chút vấn đề, có lẽ là có quan hệ với sự tình của phụ thân ta, ngươi liền như vậy thả bọn họ đi?" Trong đôi mắt hắn sát ý chợt lóe lên, nhìn về phía Phương Duyệt Đức ánh mắt tràn đầy không vui cùng âm u.
"Không phải đâu?" Còn có thể làm như thế nào?
Phương Duyệt Đức nhìn về phía thanh niên, khóe miệng mang theo chút châm chọc: "Người hộ tống đến là một người khác, chắc hẳn ngươi cũng thấy rồi. Với tu vi của hắn, mười cái ta cộng thêm một trăm cái ngươi cũng chưa chắc đã đánh thắng được, đối phương cũng không phải là kẻ ngốc, ngươi bảo ta phải làm sao?"
"Dù vậy ngươi cũng không thể..." Sao ngươi có thể đem chuyện phương thuốc kia nói cho bọn họ?
Phương thuốc này lúc trước hắn vất vả lắm mới có được từ chỗ nhị trưởng lão, chính mình còn chưa dùng, sau đó lại phát sinh chuyện như vậy.
Nữ hài nhi kia... Lúc trước quả nhiên là người này lấy đi những điểm giáng thảo kia. Đáng tiếc khi đó tính toán một phen lại không đưa nàng ta vào trong vùng Vạn Phương hải vực, lại vẫn sống sót—— Hiện giờ Phương Duyệt Đức đưa vân yên la cho đối phương không nói, thậm chí còn tự mình nói cho bọn họ điểm mấu chốt khi thay đổi phương thuốc. Điều này dù thế nào cũng không thể nói nổi, hắn, không cam tâm a—— "Ta sao lại không thể? Đức Sinh thiếu gia, đừng quên, tại hạ chỉ là thiếu phụ thân ngươi một cái nhân tình, mà cũng không phải là người của ngươi. Ngươi không cần phải quên mất tình cảnh của mình, cũng đừng nghĩ sai. Nếu không..." Lời chưa nói hết, cũng không cần phải giải thích nhiều, dù sao Đệ Ngũ Đức Sinh cũng không biết cái gì là lời hay ý đẹp.
Thanh niên sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã nghĩ tới tình cảnh trước mắt của mình, biết mình nếu cùng đối phương cứng đối cứng không phải là lựa chọn lý trí.
Chính như hắn đã nói, chỉ là năm đó từng thiếu Đệ Ngũ Tử một cái nhân tình, nên bây giờ tạm thời thu lưu Đệ Ngũ Đức Sinh, nhưng cũng không phải là không có giới hạn. Phương Duyệt Đức cũng không nghĩ đến... Đệ Ngũ Đức Sinh trong tình huống bị bốn phía truy bắt mà còn ngây thơ như vậy, không nhìn rõ tình cảnh của mình còn ý đồ can thiệp vào chuyện của người khác, thật sự khiến người ta buồn cười.
Không sai, thanh niên chính là Đệ Ngũ Đức Sinh ngày đó bị Đệ Ngũ Tử đưa ra ngoài trong đêm. Kỳ thật Đệ Ngũ Tử cũng có đoán được mình cuối cùng có khả năng sẽ thất bại, cho nên trước một bước đem nhi tử sớm đưa đi. Cho nên những người kia nửa đường mới không thấy Đệ Ngũ Đức Sinh đâu, Đệ Ngũ Tử vốn nghĩ đợi hết thảy lắng xuống sẽ đón người trở về.
Đợi đến khi Đệ Ngũ Đức Sinh tới nơi, tin tức về việc Đệ Ngũ Tử bại trận tử vong liền truyền đến. Hắn không thể không rời khỏi nơi cư trú không được tính là an toàn này, lập tức đến cứ điểm ẩn nấp mà Đệ Ngũ Tử đã chuẩn bị sẵn cho hắn trước đó.
Không thể không nói Đệ Ngũ Tử quả thật là một người có tâm tư kín đáo, hắn chuẩn bị không nhiều đồ vật, nhưng đều có tính ẩn nấp rất tốt. Cho dù là Đệ Ngũ gia gióng trống khua chiêng lùng bắt, đều không thể bắt được Đệ Ngũ Đức Sinh.
Nhưng điều làm Đệ Ngũ Đức Sinh giật mình nhất là, trạm cuối cùng mà phụ thân an bài cho hắn vậy mà lại là một nơi không ai ngờ tới. Nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất.
Hắn ở đây liều mạng thoát khỏi sự truy bắt của Đệ Ngũ gia, kết quả cuối cùng người muốn trợ giúp hắn rời khỏi nơi này lại là một thành viên thập phần quan trọng của Đệ Ngũ gia. Không thể không nói đây là một chuyện thập phần châm chọc.
Nhưng hiển nhiên vị chưởng quỹ Phương gia này cũng phân biệt rất rõ ràng, ngoại trừ những việc đã đáp ứng Đệ Ngũ Tử, tựa hồ cũng không định phản ứng lại bàn tính nhỏ trong lòng Đệ Ngũ Đức Sinh.
Đệ Ngũ Đức Sinh bất mãn, nhưng cũng không thể không tiếp nhận hiện thực này trước cảnh cáo của đối phương. Hắn còn cần phải mượn lực lượng của đối phương để rời khỏi Nam Cương, như vậy hắn mới có đường sống, mới có thể... báo thù cho phụ thân!
Hắn trong lòng có lửa giận, lại chỉ có thể dằn xuống, hành lễ liền muốn rời khỏi nơi làm hắn khó chịu này.
(Chương này hết).
Bạn cần đăng nhập để bình luận