Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 179: Luận tiệc rượu (length: 6671)

Chương 179: Luận tiệc rượu (thượng)
Mặc dù có chút khó khăn trắc trở, nhưng vòng thí luyện này cũng coi như kết thúc viên mãn.
Thành chủ Phượng Minh thành Nhạc Lộc tự mình ghi chép danh sách đệ tử được chọn, phân phát cho đám người đã chờ đợi ở đây từ lâu, để cho họ về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ phái người đến thông báo.
Đối với những tông môn vô duyên với vòng tiếp theo mà nói, không thể dò la được càng nhiều chi tiết là điều rất đáng tiếc, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể không cam lòng quay về điểm dừng chân.
Mà những môn phái có đệ tử trúng tuyển đều vội vã trở về hỏi han kỹ càng tình huống, để thu thập thêm nhiều tin tức. Thế là chỉ trong chốc lát, quảng trường trước kia còn người người tấp nập nháy mắt đã tan biến không còn một mảnh. Đoàn người đều ai về nhà nấy, ai tìm người nấy, dứt khoát vô cùng.
Ninh Hạ buổi sáng còn đứng thẳng đi ra ngoài, buổi tối lại nằm ngang trở về. Cùng lúc đó, lúc ra cửa nàng vẫn chỉ là luyện khí tầng bảy, trở về lại nhảy một cái thành tu sĩ luyện khí cấp tám. Trong mắt người khác, Ninh Hạ gặp được kỳ ngộ này không thể không nói là thoải mái.
Cũng may mà lần thí luyện kỳ lạ này, nàng hiếm khi được hưởng thụ cảm giác trở về bị đám người vây quanh. Sư trưởng Trận Pháp đường cũng không làm khó nàng, mặc dù hết sức tò mò về chi tiết thí luyện, nhưng vẫn quan tâm bảo nàng vào phòng nghỉ ngơi trước, nói là nghỉ ngơi khỏe rồi lại đến nói chuyện.
Đợi Ninh Hạ thống thống khoái khoái ăn no ngủ một giấc, đi đến phòng tiếp khách. Mới vào cửa, một đám người lấp lánh nhìn chằm chằm cô gái vừa tỉnh giấc, ánh mắt sáng rực, dọa người, khiến nàng toàn thân khó chịu.
"Khiến bọn ta đợi thật lâu!"
Kim Lâm kéo Ninh Hạ qua, đưa nàng vào trong phòng. Người trong phòng không nhiều, thưa thớt ngồi mấy người, đều là người một nhà của Trận Pháp đường. Cũng không xuất hiện tình huống "tam đường hội thẩm" mà Ninh Hạ tưởng tượng, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn sắc mặt các trưởng bối không tính là nghiêm trọng, trong lòng Ninh Hạ cũng thả lỏng hơn nhiều, không còn nặng nề như lúc trước.
...
"Thì ra là vậy..." Sau khi nghe xong, Nguyên Hành chân quân rơi vào trầm mặc.
"Phượng hoàng hiện thế, mặc dù chỉ là hư tượng, cũng đã hấp dẫn không ít người chú ý, các môn các phái tất nhiên sẽ tăng thêm nhân thủ đến đây dò xét. Chỉ sợ Phượng Minh thành này chẳng mấy chốc sẽ loạn, giao lưu đại hội chỉ mới mở màn, còn có một tháng, nhiều người hỗn tạp, bất lợi a." Minh Kính chân nhân nhíu mày, nghe Ninh Hạ miêu tả cảnh tượng mình gặp phượng hoàng trong huyễn cảnh, nỗi lo trong lòng càng nặng thêm mấy phần.
Nghĩ đến kỳ ngộ của tiểu đệ tử không thể không liên quan đến hư tượng phượng hoàng đột nhiên xuất hiện kia, cũng không biết Phượng Minh thành rốt cuộc đóng vai trò gì trong tràng thí luyện này? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Nhạc Lộc hắn muốn làm gì? Hắn không muốn làm gì cả! Hắn chỉ muốn thành thành thật thật tổ chức trận giao lưu đại hội, đây mới là kịch bản gốc. Vạn vạn không ngờ tới, tàn hồn phượng hoàng còn lớn hơn mấy vòng so với tổ tông của hắn sẽ tìm tới cửa, còn nhúng tay vào giao lưu đại hội năm nay, huyên náo thiên hạ đều biết.
Phượng hoàng đã trở thành truyền thuyết tái hiện nhân gian, ánh mắt thiên hạ lại lần nữa tập trung vào tòa thành nhỏ bé này, vô số thế lực đều sẽ triển khai đánh cờ ở đây. Phượng Minh thành của bọn họ sẽ không thể sống yên ổn.
Chỉ có người Nhạc gia mới biết, phượng hoàng mà bọn họ muốn tìm đã chết từ ngàn vạn năm trước, hiện giờ tồn tại ở thế gian chẳng qua chỉ là một tia tàn hồn chứa đầy chấp niệm. Nhưng người khác không biết, người trong thiên hạ đều không biết, họ chỉ biết Phượng Minh thành đích xác có phượng hoàng.
Chỉ sợ Phượng Minh thành bọn họ lại phải đi vào con đường xưa cũ, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
"Các ngươi nói xem, vị lão tổ tông này rốt cuộc muốn làm gì? Cái gì đáng để nó phải tốn nhiều công sức, làm cho thiên hạ không ai không biết, không người không hay?" Trung niên nam tử bực bội đi qua đi lại trong nội thất, không ngừng phát ra tiếng vang đùng đùng đùng, phảng phất như vậy liền có thể xoa dịu phần nào sự vội vàng xao động trong lòng hắn.
"Ngài gấp cũng không có tác dụng. Chuyện đã xảy ra, ván đã đóng thuyền, sao phải mua dây buộc mình, cứ tĩnh tâm chờ đợi thôi." So với các trưởng lão đang bực bội không thôi, Nhạc Lộc lại bình tĩnh một cách khác thường, hắn chậm rãi hạ xuống một quân cờ trong bầu không khí bực bội.
Trong bàn cờ, thế cờ Othello rõ ràng, thắng bại đã phân. "Thua rồi..., đồ vật ở thế gian này cũng có chút ý tứ, có thể rèn luyện tâm trí, ngày khác phải để cho Lãng nhi bọn họ cũng luyện tập một chút mới được."
"Thành chủ, hiện tại là lúc nào rồi?! Ngài ngày thường không đứng đắn thì thôi, hiện giờ loại tình huống này, ngài làm sao còn có tâm tư suy nghĩ những kỳ dâm kỹ xảo này?" Vị trưởng lão Nhạc gia tên là A Ngưu tức giận đến mức giậm chân: "Ngươi..."
"Ngừng! Ngừng ngừng ngừng! Đường huynh, ngài có gấp đến lên trời cũng vô dụng, chuyện đã truyền ra ngoài rồi. Ai ——" Nhạc Lộc nói ra một hơi, lại chậm rãi thở nhẹ ra. "Phượng hồn chiếm cứ Phượng Minh thành nhiều năm, che chở cư dân mấy đời, lại có ơn với Nhạc gia chúng ta, bất luận nó muốn làm gì, về công về tư chúng ta đều nên tạo điều kiện thuận lợi."
"..." Nhất thời, các trưởng lão trong phòng đều không biết nói gì, không biết nên nói gì mới tốt.
"Chúng ta cũng không cần quản những thám tử kia, yên lặng theo dõi kỳ biến là được. Những người đó, a, ngàn vạn năm trước những tiền bối đến đây săn phượng không có thu hoạch, hiện giờ lại đến tìm, hơn phân nửa cũng là thất bại mà về. Sao phải quản nhiều." Nhạc Lộc vốc quân cờ lên bỏ vào trong hộp trơn nhẵn, quân cờ rơi vào trong hộp phát ra tiếng va đập thanh thúy, trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh lại càng rõ ràng.
Liếc mắt nhìn đường huynh nóng tính của mình, Nhạc Lộc thở dài nói tiếp: "Về phần phượng hồn muốn làm gì thì liên quan gì đến chúng ta? Mặc dù chỉ là một tia tàn hồn, nhưng dù sao cũng không phải vật phàm, thâm bất khả trắc, chúng ta không thể địch nổi. Nó muốn làm gì, có tính toán gì, đương nhiên không phải chúng ta có thể ngăn cản."
"Cái này. . . Ai, ta làm sao lại không biết?" A Ngưu giống như quả khí cầu bị đâm thủng, thở dài một tiếng.
"Ngài đó, bớt lo lắng đi, cứ xem kịch hay thôi. Dù sao phượng hồn tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hại đến Phượng Minh thành."
"Thôi thôi thôi..."
Một vệt kim hồng lướt vào góc cửa sổ.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận