Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 200: Chưa từng mộng bên trong (length: 8011)

**Chương 200: Chưa Từng Mộng Bên Trong (Ba)**
Ninh Hạ bình yên nằm trên đùi tằng tổ phụ, đỉnh đầu tuyết trắng lắc la lắc lư, lông đuôi tự nhiên rủ xuống, thoải mái vô cùng.
Không biết có phải là do làm chim lâu rồi không, Ninh Hạ cuối cùng cũng nhiễm phải tập tính của chim. Liếm lông, mài móng vuốt... không sót cái nào, còn yêu thích người khác sờ đầu nàng. Rõ ràng trước kia nàng không thích nhất là người khác sờ vào đầu mình.
"Hạ Hạ gần đây có ngoan ngoãn tu luyện không?" A ông vừa vuốt lông vừa nói.
"Có ạ. Mẫu thân dạy ta thiết câu trảo cùng cánh xoáy, ta đã có thể đặt được chiếc lá ngô đồng thứ hai rồi."
"Tốt, vậy là tốt rồi. Con phải nghe lời phụ thân và mẫu thân, ngoan ngoãn tu luyện, đừng có lười biếng. Đến lúc đó ấu sinh lễ biểu hiện tốt một chút, làm cho những tục nhân kia mở to hai mắt ra mà xem, nhìn cho rõ tằng tôn của Tịch Nhạc ta, ngậm lại cái miệng thúi của bọn chúng."
Thái ông, muốn vả mặt chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nàng ngược lại là thật sự muốn tranh một hơi, nhưng mà có tự mình biết mình.
Thân thể của mình tiên thiên đã kém hơn người khác, cũng không có sẵn thiên phú võ kỹ, điểm xuất phát vốn dĩ đã thấp hơn người khác. Lại thêm không phải là thiên tài gì, học tập yêu tộc võ kỹ hiệu quả cũng chỉ bình thường. Muốn ở trong phượng hoàng tộc cường giả như mây mà nổi bật thật sự là khó càng thêm khó.
Bất quá, cố gắng một chút vẫn là có thể. Nghĩ đến gương mặt vui mừng của mẫu thân và thái ông, Ninh Hạ cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu vãn một chút, càng cố gắng hơn chút nữa.
"Đúng rồi, Hạ Hạ, a phụ của con hôm nay sẽ về nhà. Con biết không?" Thái ông như là đột nhiên nhớ tới điều gì, dò hỏi chim non đang nằm trên đầu gối.
Biết chứ. Nàng liền nói vì a phụ sắp trở về nên mới có thể bị mẫu thân "đuổi ra" khỏi động phủ. Thái ông, nàng sắp thất sủng rồi. Ninh Hạ rầu rĩ không vui ghé vào trên đầu gối nam nhân, đôi mắt đen như trân châu tỏ ra vô cùng ủy khuất.
"A ha ha ha. Đứa nhỏ ngốc, a phụ của con gần ba mươi năm chưa từng về nhà, A Tú cũng là nhớ phu quân đến sốt ruột. Con hãy tha thứ cho nàng đi. Chẳng lẽ đến chỗ thái ông này không tốt sao?" Tịch Nhạc trêu đùa con chim sẻ đang ủ rũ cúi đầu.
"Thái ông, a phụ là chim như thế nào ạ?" Ninh Hạ cự tuyệt bị đùa giỡn, lời nói vừa chuyển, lại hỏi vấn đề này.
"Hắn là một con chim rất tốt."
Không biết vì cái gì, Ninh Hạ có chút muốn cười, phốc ha ha, cái gì gọi là một con chim tốt, ha ha ha ha. Hơn nữa, lời này chẳng phải là không nói gì sao? A phụ, người có biết không, tổ phụ của người đã phát cho người một tấm thẻ người tốt.
Nhìn Ninh Hạ cười ha ha, Tịch Nhạc lại chuẩn xác bắt được một loại cảm xúc nhỏ nào đó của Ninh Hạ, hung hăng giày xéo lên đỉnh đầu của con chim nhỏ nào đó.
"Đứa nhỏ ngốc. Con muốn biết thì, chờ a phụ con trở về, tận mắt đi xem là được."
Ninh Hạ tiếp tục rúc vào trong lòng thái ông, tiếp tục giả chết.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu vang vọng tận mây xanh, là đồng loại. Tiếng kêu kia réo rắt, cao vút, không chứa bất kỳ ý tứ gì, tràn đầy vui sướng, khiến lòng người phấn chấn.
"A, a phụ con trở về rồi." Tịch Nhạc đem Ninh - chim nhỏ - Hạ đặt xuống đất, ra hiệu nàng đuổi theo, đi ra khỏi động phủ.
Động phủ của thái ông ở giữa sườn núi, là nơi thích hợp nhất để nhìn ra xa ngắm phong cảnh.
Xa xa trông thấy một con chim phượng màu xanh đang lượn quanh tộc địa, tư thái ưu mỹ, tiếng kêu vừa rồi chính là do hắn phát ra.
Phía dưới cũng truyền tới một hồi kêu to, so với chim phượng màu xanh, tiếng kêu này tỏ ra nhu hòa hơn rất nhiều, bên trong tràn ngập tinh tinh điểm điểm nhu tình.
Một con chim phượng hoàng tam sắc có hình thể hơi nhỏ nhắn hơn một chút chậm rãi bay lên, đuổi theo con chim phượng màu xanh kia. Hai con chim ở giữa không trung xòe cánh cùng bay, cổ quấn quanh, lông đuôi quấn giao, ở giữa không trung giao xoáy, hình thành một đạo phong cảnh xinh đẹp.
"Ha ha. Thế hệ trẻ tuổi chính là có sức sống, ta đã nhiều năm không thấy mẫu thân của con gan dạ như vậy, kể từ khi nàng thành hôn. Đại khái là quá tưởng niệm đối phương." Trông thấy hai người hiếm khi có biểu hiện khác thường, thái ông lắc đầu, khóe miệng lại mang theo ý cười.
"Đây chính là con của ta sao." Người đàn ông ôn nhuận, mày mắt mỉm cười, ngồi tại phòng khách, hắn nhìn thấy Ninh Hạ ở cách đó không xa, nụ cười càng thêm vui vẻ, hướng nàng vẫy vẫy tay.
Mẫu thân không thấy bóng dáng, đại khái là đang bận rộn ở trong phòng bếp, trong sảnh lớn như vậy chỉ có một người đàn ông. Ninh Hạ đứng ở trước mặt động phủ, cùng nam nhân kia đối mặt bằng ánh mắt.
Trông thấy đối phương có động tác vẫy tay, chim nhỏ nào đó có chút không cao hứng, động tác chào hỏi thú cưng này là như thế nào?
Cho nên nàng kiêu ngạo, không chịu đi qua.
Nam nhân cũng không tức giận, mà vẫn cứ đi tới. Không đợi Ninh Hạ né tránh, đã bế nàng lên, ôm thật chặt.
Gương mặt tuấn tú kia cách nàng rất gần, trong lồng ngực cũng có mùi hương dễ ngửi, ngoài ý muốn làm cho chim nhỏ an tâm. Mặc dù người khác đều nói hắn là phụ thân của mình, dù sao không có cảm giác chân thật, Ninh Hạ vẫn là rất không tự tại.
Nhưng mà vị soái ca này cũng không tính cho nàng thời gian thích ứng, hắn đánh thẳng một đòn, hung hăng hôn nàng một cái. Ẩm ướt nóng hổi, không biết là hơi thở hay là nước bọt, Ninh Tiểu Hạ lông đều muốn dựng cả lên.
Nhìn thấy cục bông xù lông trắng, Tịch Vĩnh cảm thấy thú vị, lại hung ác lột phần lưng của Ninh Hạ.
Qua giám định, vị a phụ quen thuộc này vô cùng đáng ghét.
Trải qua năm năm sinh hoạt loài chim, Ninh Hạ đã triệt để nhiễm phải tập tính của thú loại, nàng không thích người sống sờ vào lông vũ của nàng.
Lúc A Tú đi ra vừa vặn đụng phải cảnh tượng hai cha con "hữu hảo ở chung", trong lòng buồn cười. Sự thật là một kẻ đang ác ý trêu đùa, một kẻ thì kéo dài xù lông.
"Xem ra các ngươi chung đụng không tệ a. Hạ Hạ, con nhanh như vậy đã dính a phụ rồi sao?" Nữ nhân buông chén gỗ ngô đồng xuống, trêu ghẹo nói.
Mẫu thượng, mắt nào của người thấy được nàng "dính" phụ thân?
Bị đả kích, Ninh Hạ ủ rũ, cũng không thèm để ý nam nhân ôm lấy nàng, chìm vào trong cơn sóng nhỏ.
Một đũa măng sợi treo ở trước mặt nàng, Ninh Hạ nghiêng đầu liếc nhìn nam nhân, đối mặt với nụ cười ôn hòa của hắn. Nàng đột nhiên có chút đỏ mặt, không được tự nhiên cúi đầu xuống, cắn một cái vào măng sợi.
Nữ nhân ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai cha con.
Những ngày a phụ trở về không có gì khác biệt so với dĩ vãng, vẫn là giống như trước đây ăn cơm, ngủ, sờ lông. A, không, vẫn còn có chút khác biệt.
Khi Ninh Hạ lại một lần nữa bị "đuổi" ra khỏi động phủ, nàng biểu thị a phụ gì đó là đáng ghét nhất.
Nàng chỉ có thể đến động phủ của thái ông "tị nạn", đem hài tử giao cho lão nhân gia, trong lòng không cảm thấy hổ thẹn sao? Ninh Hạ có chút thở phì phò nghĩ.
Đối với việc Ninh Hạ gần đây thường xuyên đến động phủ, thái ông biểu thị hết sức cao hứng. Hắn hướng tới những ngày tháng ngậm kẹo đùa cháu đã lâu, nề hà đại tôn tử kết hôn muộn, cháu thứ hai không hôn, tam tôn nhi chưa lập gia đình, bao nhiêu năm như vậy mới chờ được đến Ninh Hạ.
Bất quá, nuôi dạy hài tử cần phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi. Thái ông như có điều suy nghĩ.
Sau đó, Ninh Hạ liền lâm vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Thái ông từ trong tay A Tú mụ mụ tiếp nhận hết thảy việc học của Ninh Hạ, có thể hất cẳng được Ninh Hạ, cục kim cương 18K, A Tú biểu thị hết sức vui vẻ.
Bị bán đứng, Ninh Tiểu Hạ bắt đầu cuộc sống "khổ cực" dưới trướng của thái ông. Cuộc sống trước đây của nàng dưới trướng của mẫu thân quả thực chính là vui vẻ tựa như thần tiên. Hiện tại... Ha ha.
Thái ông vô cùng nghiêm khắc, hắn cũng sẽ không bởi vì Ninh Hạ là bạch tử mà giảm xuống yêu cầu đối với nàng, ngược lại so với hài tử bình thường còn muốn nghiêm khắc hơn, đến cả Ninh Hạ, một bảo bảo ngụy trang, cũng thiếu chút nữa không chịu nổi.
Nhưng đồng thời, hắn lại yêu thương nàng hết mực, đem hết thảy sủng ái đổ dồn lên người Ninh Hạ, làm cho nàng giống như ngâm mình trong bình mật đường.
Cứ như vậy, Ninh Tiểu Hạ ở trong "nước sôi lửa bỏng" nghênh đón ấu sinh lễ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận