Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1605: Sinh biến (length: 8084)

Lang Nhất biết đối phương đang nghĩ gì, có chút bật cười.
Hắn ngược lại là rất muốn mời chào đứa trẻ kia, đáng tiếc nhân tài như vậy hình như là đã có chủ. Lúc ở Phù Vân đảo hắn cũng đã nhận biết đối phương, đối với tính tình của nhau cũng có hiểu biết đại khái.
Đứa trẻ kia nhìn như ôn hòa, thực chất lại có nguyên tắc hơn ai hết, không sợ gian hiểm, không kiêu ngạo không nóng nảy, không a dua nịnh hót. Trên người nàng có một loại phẩm cách mà tu sĩ đương thời rất khó có được, đó chính là – ổn.
Không phải là tính tình ổn, mà là một loại thái độ sống ổn. Bất luận gặp phải chuyện gì, bất kể gặp phải khó khăn gì, hắn khó tự hắn khó, ta tự quật cường. Mặc dù đôi khi khó tránh khỏi cũng sẽ nảy sinh ý định lùi bước, nhưng rốt cuộc vẫn có thể kiên trì lựa chọn của mình.
Không thể không nói, điều này trong giới tu chân thịnh hành hùa theo kẻ mạnh thật sự là hết sức khó được.
Dáng vẻ này của nàng cũng đã định trước mọi hành động của đối phương sẽ hết sức cẩn thận, cố thủ nguyên tắc cũng khó có thể lay chuyển. Nàng đối với tất cả mọi thứ đều có một cán cân riêng, không phải người khác nói vài câu là có thể thuyết phục được.
Đối phương ngoài ý muốn đi tới vùng đất Trung Thổ vật chất phì nhiêu, sau đó vẫn muốn trở về đông nam biên thùy, mảnh đất cằn cỗi cố thổ này, thì càng không có khả năng thay đổi môn đình.
Tham Lang Giản đóng giữ Phù Vân đảo nhiều năm, chưa từng được chứng kiến chân chính đông nam biên thùy, sau này càng là trực tiếp bị Hồng Cơ phu nhân đưa đến Trung Thổ. Bọn họ đối với đông nam biên thùy nhận thức có thể nói là phi thường ít, tất cả hiểu biết cũng đều là từ năm đó ở Phù Vân đảo theo những người từ nơi khác đến mà biết được một số đoạn tin tức ngắn hoặc là tư liệu điển tịch mà Hồng Cơ phu nhân năm đó vội vàng để lại.
Bất quá có một điểm là không cần nghi ngờ, bất luận năm đó đã từng phồn vinh hưng thịnh như thế nào, đông nam biên thùy hiện giờ cũng bất quá là một vùng đất cấm bị tu chân giới vứt bỏ, linh lực mỏng manh, tài nguyên khan hiếm. Tu sĩ sinh sống ở đó cơ hồ đều là hậu duệ của những người năm đó sống tạm ở lại.
Mà những năm qua cũng chưa từng nghe nói từ vùng trung tâm tới đại năng nào, không phải trông coi một mẫu ba phần đất tầm thường c·h·ế·t ở bên trong, thì cũng là c·h·ế·t trên đường thăm dò chân tướng. Những năm nay, những kẻ tự tiện xông vào ranh giới, bọn họ cũng xử lý không ít, cơ hồ không ai có thể chân chính trốn thoát khỏi nơi đó.
Bọn họ Tham Lang Giản cùng Ninh Hạ vẫn là may mắn, biết tình huống, đúng lúc cũng hiểu được một ít tiếng Trung Thổ, nhờ vậy mới không bị người nhìn ra sơ hở, nếu không đã sớm bị người phát hiện và xử lý sạch sẽ.
Vất vả lắm mới ra ngoài, Ninh Hạ lại muốn tiếp tục quay về cái lồng giam đông nam biên thùy kia, thật sự là khiến người ta rớt cả mắt kiếng. Xem chừng bên đó không phải là có người thương nhớ thì cũng là có chuyện thương nhớ, cho nên mới muốn vứt bỏ tất cả trở về, nếu không ai lại nguyện ý bỏ Trung Thổ mà chọn đông nam biên thùy?
À... Kỳ thật nếu như Ninh Hạ biết hắn suy nghĩ như thế, đại khái sẽ nói cho hắn biết, không phải, nàng là thật sự bỏ được, nàng không hề muốn ở lại Trung Thổ, ít nhất với thực lực trước mắt của nàng mà nói, ở lại Trung Thổ là thật sự dâng đồ ăn.
Không tin có thể nhìn xem, nàng rơi vào Trung Thổ thời gian ngắn ngủi mà rốt cuộc đã gặp phải cái gì liên hoàn công kích mới hoàn thành bộ dạng như hiện tại? Nếu có thể, mau đưa nàng trở về đông nam biên thùy tu luyện thêm mấy trăm năm nữa rồi tính... Nàng không hề muốn tráng niên mất sớm.
Bất quá, những người khác không biết ý tưởng chân thật của Ninh Hạ, hơn nữa đã tự mình não bổ cho nàng một hình tượng trọng tình trọng nghĩa, nghĩa bạc vân thiên, không nguyện rời bỏ tông môn đã sinh dưỡng mình.
Ninh Hạ: ...
Các ngươi thích là tốt rồi, chậm bổ không tiễn.
Nhưng Lang Nhất ngược lại không nghĩ sai một điểm, nàng xác thực quyến luyến Ngũ Hoa Phái, bất luận cuối cùng có thể trở về hay không, nàng đại khái... Cũng sẽ không tùy tiện gia nhập tông môn khác. Có lẽ cứ tùy ý đi lại trên đại lục này, nhặt nhạnh chút lợi lộc, làm một tán tu cũng không tệ.
"Nếu ta đoán không lầm, nàng ắt đã có tông môn, nàng cũng sẽ không tự mình rời bỏ tông môn." Lang Nhất châm chước một chút, cuối cùng là trả lời như vậy.
"A? Không biết là đệ tử quý tông nào? Sao trước đây chưa từng thấy qua." Hòa Ngạn chân quân trước kia vẫn luôn phiêu bạt ở bên ngoài, cũng không có gia nhập tông môn nào, nhưng là hắn ở tu chân giới cũng có chút thanh danh, ngược lại là kiến thức không ít.
Không nói đến những người cùng thế hệ với hắn, đều là đối thủ cạnh tranh, tự nhiên đều nhận ra. Trước mắt các đại tông tộc, thế hệ trẻ tuổi cũng đều nhận ra không sai biệt lắm, chỉ trừ một vài nhân vật đặc biệt ẩn cư còn chưa có duyên gặp mặt. Hắn thậm chí còn nhận ra một vài đệ tử ưu tú, nổi trội hơn của những môn phái nhỏ.
Có thể xưng là nửa bộ nhân vật đồ giám đi lại của tu chân giới đương kim.
Nhưng nhiều người như vậy, nhiều đệ tử ưu tú như vậy, hắn thật sự chưa bao giờ từng thấy qua tu sĩ tên là Ninh Hạ này, cũng chưa từng nghe qua danh hào của nàng, càng không từng nghe nói qua trận pháp giới có một tân tú như vậy. Lẽ ra với trình độ trận pháp của nàng, tuyệt đối không có khả năng vắng vẻ vô danh đến bây giờ mới đúng.
Hiện tại Lang Nhất nói nàng đã có tông môn, thật khiến hắn có chút kinh ngạc. Hơn nữa nhìn thần sắc của Lang Nhất, đối phương tựa hồ không hề có ý định tranh thủ, cũng không cho rằng mình có thể thu nhận nhân tài mới này vào dưới trướng... Rốt cuộc là tông môn nào?
Hòa Ngạn chân quân trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Lang Nhất tự nhiên biết bệnh của vị trưởng lão sư huynh này. Đối phương xuất thân bần hàn, tu luyện cũng muộn, hơn nữa vận khí cũng không được như những tu sĩ cùng thế hệ với hắn, thậm chí suýt nữa bỏ lỡ con đường tu đạo, cũng coi là tu giả "giữa đường xuất gia".
Con đường hắn đi so với rất nhiều tu sĩ khác đều gian nan hơn rất nhiều, nhưng cũng may mắn hơn rất nhiều.
Nhưng tương tự, những năm tháng độc lập tranh đấu này vẫn để lại cho hắn một khuyết điểm không tính là khuyết điểm. Đối đãi người hoặc sự tình đều sẽ luôn duy trì một loại cảnh giác và đề phòng, mọi việc gặp phải đều phải suy nghĩ, cân nhắc lại. Đơn giản mà nói là lòng nghi ngờ nặng, rất nặng là đằng khác.
Đối với việc Ninh Hạ đột nhiên xuất hiện, đồng thời được an bài vào đội ngũ hạch tâm của bọn họ, Hòa Ngạn chân quân ban đầu kỳ thật cũng không có vô tư và yên tâm như trong tưởng tượng, hắn đã quan sát rất lâu, phát hiện người này quy củ, cũng không có bất luận dấu hiệu nào của việc nhìn trộm, nghe ngóng, làm chuyện bất an, liền bỏ qua.
Thẳng đến khi tiến vào sân thí luyện, kiến thức được một phen thao tác bất phàm của Ninh Hạ, hắn mới lại một lần nữa chú ý tới.
Đối phương hỏi như vậy chắc hẳn là lại nghi ngờ. Nhưng Ninh Hạ thật sự không có gì đáng để tìm tòi nghiên cứu... Lang Nhất có chút bất đắc dĩ, chỉnh hợp lại ngôn ngữ một chút rồi nói: "Mấy năm trước, nàng cùng chúng ta có một chuyện cũ, nàng cũng coi như đã trợ lực chúng ta rất nhiều, cùng chúng ta nguồn gốc cực sâu. Trên người nàng thật sự không có gì đáng hoài nghi, Hòa Ngạn chân quân không cần lo lắng chuyện này."
Đây là lần đầu tiên Lang Nhất nói rõ ràng quan hệ giữa Ninh Hạ và Tham Lang Giản, tuy nói vẫn còn thiếu chi tiết, nhưng từ đó vẫn có thể nhìn thấy một vài điều.
Hòa Ngạn chân quân ngược lại không đến mức bát quái và cố chấp, cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi, không phải nhất định phải có được kết luận gì. Nếu Lang Nhất đã nói như vậy, hắn cũng không cần phải xoắn xuýt, cứ xem tình hình rồi tính.
"Bản tọa..." Hòa Ngạn chân quân sắc mặt đột nhiên biến đổi, lời còn chưa nói xong liền bị cắt ngang.
Chân trời bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng sấm vang rền, khiến sắc mặt đám người lập tức đại biến.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận