Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 429: Sự a (length: 7869)

Chương 429: Sự a (hạ)
Đừng hỏi Ninh Hạ vì sao biết người của Tham Lang Giản. Hảo a, lá cờ bên trên một con sói lớn như thế, chẳng lẽ vẫn chưa rõ sao?
Thêm vào việc vừa rồi tên nội ứng tiểu ca kia chính là người của Tham Lang Giản, lúc này đại bộ đội đ·u·ổ·i theo tới cũng không có gì lạ. Lần này, đám buôn người này là tại kiếp khó chạy, phía trước có sói, sau có hổ, chắc hẳn không thể giải quyết ổn thỏa.
So với kiến thức nửa vời của Ninh Hạ, mọi người ở đây rõ ràng hơn, Tham Lang Giản, đại biểu cho cái gì.
Bọn họ làm đều là hoạt động liên quan đến tính m·ạ·n·g người, hàng hóa qua tay đều là những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Bọn họ cũng biết chính mình đang đi trên con đường đẫm m·á·u và đầy chông gai như thế nào, nhưng lại không ngăn nổi sự dụ hoặc của tài bảo.
Bọn họ đã phải chịu bóc lột, bị nghiền ép quá lâu ở tầng lớp thấp kém, lâu đến mức bọn họ một lòng chỉ muốn trèo lên trên, dù là hai tay nhuốm m·á·u, dù là vứt bỏ lương tri cũng không tiếc.
Tại thời điểm đi lên con đường kia, bọn họ đã rõ ràng, bản thân có thể sẽ gặp phải những gì. Tham Lang Giản tuyệt đối là đối tượng mà bọn họ không muốn gặp nhất, không có lựa chọn thứ hai.
Thánh mạch bên trong thánh điện, đúng như tên gọi, thần thánh mà không thể xâm phạm, có được địa vị cao cao tại thượng. Bởi vì một số vấn đề lịch sử để lại, cho dù sự tồn tại của họ có tạo thành ảnh hưởng đến sự ổn định của Phù Vân đ·ả·o, nhưng địa vị của họ vẫn không hề tổn hại.
Nghe nói hai vị tu sĩ cường đại đã sáng lập Phù Vân đ·ả·o, bọn họ yêu nhau, kết thành đạo lữ, cùng nhau thủ hộ nơi này. Vì để xây dựng nơi này thành quốc gia lý tưởng, bọn họ đã xây dựng thành trì ở đây, dốc lòng kiến tạo, Phù Vân đ·ả·o mới có được sự thịnh vượng như ngày hôm nay.
Nghe nói thánh mạch ở tại thánh điện chính là huyết mạch còn lại trên đời của bọn họ. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, những huyết mạch tôn quý khác thường này không còn xuất hiện trước mặt người khác, mà là nghỉ lại tại thánh điện có người chuyên trông coi.
Mà thân phận đảo chủ chuyên thuộc về thánh mạch chẳng biết từ lúc nào rơi vào trên người một nữ tu tên gọi Hồng Cơ.
Liên quan tới nguồn gốc phát ra của thánh mạch và nguồn gốc của Phù Vân đ·ả·o, đã hiếm có người biết được, bên trong ẩn giấu bí mật gì cũng không ai hay, mọi người chỉ đại khái biết được hình dáng, cùng với những câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu của đám tu sĩ mà thôi.
Thân là thánh mạch, cho dù đã mất đi quyền vị, vốn cũng nên được đám tu sĩ cung cấp nuôi dưỡng, tuyệt đối không thể lưu lạc đến mức trở thành nô lệ cho người khác.
Cho dù là phàm nhân cũng không cam chịu làm nô, huống chi là thánh mạch với thân phận tôn quý. Bị những kẻ có tâm mang ra mua bán, làm thành nô lệ, trực tiếp có thể phá hủy nhân cách của họ.
Bọn họ cũng không phải là không có áy náy. Nhưng thời gian lâu dần, khối tài sản khổng lồ làm cho bọn họ mờ mắt, cũng che lấp linh hồn của bọn họ, con tim ngày càng c·h·ế·t lặng, không còn gợn sóng. Bọn họ cũng không còn coi những thánh mạch này là người, mà là từng món hàng hóa.
Một đám cầm thú đã đánh mất lương tri.
Nhưng cuối cùng vẫn sẽ có người khắc chế bọn cầm thú này. Bọn họ cũng không thể muốn làm gì thì làm như trong tưởng tượng.
Tham Lang Giản chính là một trong số đó. Thân là người chấp pháp trên đảo, người phát ngôn dưới quyền lực chí cao, nắm giữ trật tự của Phù Vân đ·ả·o.
Nếu đám buôn người này rơi vào tay Tham Lang Giản, kết cục có thể tưởng tượng được. Tùy ý mua bán thánh mạch, cũng chỉ có con đường c·h·ế·t, sinh hoạt tại Phù Vân đ·ả·o thì nên tuân thủ trật tự nơi này, không có ngoại lệ.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi. Trong đầu tất cả mọi người ở đây đều đang lăn lộn câu nói này.
Giờ phút này bọn họ đều quên đi vinh hoa phú quý, quên đi tên đầu sỏ đáng sợ, thậm chí ngay cả đám thị thịt giao ở phía dưới chờ cướp đoạt tính mạng bọn họ đều trở nên không còn ý nghĩa. Trong tâm trí tràn ngập ý nghĩ, bọn hắn tới, Tham Lang Giản tới bắt bọn hắn.
Tất cả mọi người đều cuống cuồng tháo chạy, có kẻ không tin lệnh cấm, ý đồ ngự khí phi hành, ngay sau đó liền bị lực lượng không rõ treo cổ. Có kẻ hoảng hốt chạy bừa nhảy xuống biển, sau một khắc liền bị thị thịt giao xé thành mảnh nhỏ.
Còn có kẻ mang lòng may mắn, tìm kiếm bên trong con thuyền hỏng ý đồ che giấu, mặc dù bọn họ cũng biết khả năng trốn thoát vô cùng nhỏ bé.
Tham Lang Giản hành động rất nhanh, trong khoảnh khắc, chiếc thuyền lớn kiên cố kia đã đỗ đến bên cạnh.
Có vài tu sĩ cấp thấp bị dọa sợ đến ngây người, trơ mắt nhìn chiếc thuyền kia ném ra vô số dây thừng, ôm lấy con thuyền rách nát, có người hướng bên này đi tới, từng người một.
Đợi đến khi bọn hắn tỉnh ngộ lại, những tu sĩ áo lam dáng người thẳng tắp kia đã đồng loạt đứng ở trước mặt bọn họ, một mảng lớn.
Liếc nhìn đám tội phạm bị dọa đến tê liệt, tu sĩ dẫn đầu, hư hư thực thực, nhíu nhíu mày: "Mang đi."
Những kẻ làm nhiều việc ác này cuối cùng cũng gieo gió gặt bão, từng người bị trói lại kéo đi. Lúc này đến phiên bọn họ nếm trải mùi vị bị trói buộc, tù khốn, sinh tử không do mình.
Tấm vé du lịch cả đời đến địa ngục này đã được đưa đi, không cần cảm ơn.
"Lang Ngũ thế nào?" Người dẫn đầu hỏi. Kẻ đứng ở phía sau nhìn qua hết sức trẻ tuổi bước ra khỏi hàng chắp tay: "Bẩm Khúc tôn trưởng, Lang Ngũ bị thương rất nặng, gân cốt vỡ vụn, chân khí trong cơ thể hỗn loạn, sợ là phải tu dưỡng rất dài một đoạn thời gian."
"Có thương tới căn cơ không?" Khúc Lâm Phần lo lắng, đứa trẻ này là hắn nhìn lớn lên, quật cường vô cùng. Trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý, không nghĩ tới lại nghiêm trọng hơn tưởng tượng, hắn sợ đối phương bị thương tới đan điền, từ đây việc tu luyện gặp trở ngại.
Đứa trẻ kia tâm cao khí ngạo, như vậy chẳng khác nào g·i·ế·t hắn?
"Tôn trưởng yên tâm. Lang Ngũ tuy bị thương nặng, may mà không có tổn thương tới đan điền, sau khi khôi phục có lẽ có thể tu luyện bình thường."
"Tốt, phân phó, chăm sóc tỉ mỉ. Nhờ có hắn, chúng ta mới có thể bắt được đám sâu mọt này, nhớ hắn một đại công. Bảo hắn tu dưỡng cho tốt, tuyệt đối không để hắn uổng phí chịu khổ." Lúc nói lời này, Khúc Lâm Phần sát khí bốn phía.
Dám đối xử với đứa trẻ hắn yêu thương như vậy, đáng c·h·ế·t!
"Khúc tôn trưởng, toàn bộ trên dưới con thuyền có bốn trăm bảy mươi mốt danh tu sĩ, đã bắt giữ toàn bộ. Không có tung tích của kẻ dẫn đầu, cũng... không có thánh mạch."
Khúc Lâm Phần nhíu mày: "Không có sao? Những thánh mạch kia có thể đi đâu? Chẳng lẽ hư không tiêu thất?"
"Khoang thuyền đáy có một lượng lớn linh tông mộc bị phá nát, như là bị người b·ạ·o l·ự·c phá hoại, bên trong phòng còn có dấu vết b·ạ·o l·ự·c phá hoại, rìa lỗ hổng có lưu lại linh lực kỳ dị. Không có tung tích của thánh mạch."
"Lang Ngũ có nói gì không?"
"Chúng ta nhìn thấy hắn thì hắn đã ngất đi, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh." Người đáp lời cũng rất bất đắc dĩ, người này ngất đi, nhất thời cũng chưa tỉnh lại, làm sao có thể thăm dò tin tức từ miệng hắn.
"Mà thôi. Mà thôi." Khúc Lâm Phần lẩm bẩm nói, không biết là đang nói về điều gì.
"Đáng c·h·ế·t." Vương Tử Từ sắc mặt đỏ lên, từ dưới nước trồi lên, cả người nhếch nhác, chật vật đến cực điểm.
Quần áo bị cào thành từng đường, quần áo bị nhiễm một mảng huyết hồng, cũng không biết là dấu vết của ai.
Đám Tham Lang Giản đáng c·h·ế·t kia, xen vào việc của người khác, phá hỏng một mối mua bán lớn của hắn không nói, còn làm hại hắn chật vật như thế.
Từ khi hắn thành danh tới nay chưa từng chịu qua sự sỉ nhục này, thực sự đáng c·h·ế·t.
Chờ xem, đợi hắn...
Khóe miệng Vương Tử Từ lộ ra một tia cười quỷ dị.
"Ngươi hình như cao hứng quá sớm." Một giọng nói thình lình vang lên bên tai hắn.
Vương Tử Từ trong lòng kinh hãi, đột nhiên quay đầu, đối mặt với chủ nhân của giọng nói, trong lòng thở dài.
Vẫn là tới. Trốn không thoát... A?
(bản chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận