Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 702: Gợn sóng (length: 7944)

"Chư vị có thể trăm công nghìn việc vẫn đến đây chứng kiến thánh điển của bản môn, quả thực là có tâm. Lão hủ ở đây cũng cảm tạ thành ý của chư vị, mong các vị tối nay có thể thả lỏng thân thể tinh thần. Bản tọa kính chư vị một ly..."
Thượng thủ Chiêu Hòa chân quân cầm lấy chiếc đỉnh rượu nhỏ nhắn, hướng xuống phía dưới nâng lên, một hơi cạn sạch, lại nâng ngang chén ra hiệu, mỉm cười nhìn đám người phía dưới.
Tới đây các nhân sĩ các phái cơ hồ đều là hàng vãn bối, Chiêu Hòa chân quân có thể tính là người có tư lịch cao thâm nhất trong đám tu sĩ ở đây, lại là chưởng môn của một phái, không có người nào không nể mặt mũi của hắn.
Đám tu sĩ trẻ tuổi hoặc cung kính hoặc lễ phép đáp lại, năm ba người tụ lại trò chuyện, bầu không khí hiện trường tương đối không tệ, những gợn sóng ngưng tụ lại do các loại sự cố cũng theo đó tiêu tan.
Bất quá càng nhiều người chú ý đến vị trí phía bên phải thượng thủ đầu tiên, trống không. Kia hẳn là vị trí của đại đệ tử Mục Địch của Hồ Dương phái, nhưng khai tiệc đến nay, hắn còn chưa từng lộ diện. Liên quan đến vị hôn thê của hắn, con gái của chưởng môn, cũng chưa từng đến đây.
Không thể không nói điều này đã gây nên sự chú ý của rất nhiều tu sĩ. Những tu sĩ hơi mẫn cảm một chút đều cảm thấy không vui đối với việc này, là không vui đối với hai vị kia.
Đến Hồ Dương phái tham gia vấn kính đại điển, không ai không phải là những hậu bối trẻ tuổi có danh hào của các tông môn, đều có ngạo khí ngạo cốt. Bọn họ kính trọng Chiêu Hòa chân quân, là kính trọng cường giả, nhưng không có nghĩa là có thể khoan nhượng Hồ Dương phái ở một mức độ nào đó có ý chậm trễ.
Mục Địch thân là chưởng môn tương lai, đại đệ tử danh chính ngôn thuận của Hồ Dương phái, Quách Nghê thân là con gái mà ai ai cũng biết của Quách chưởng môn, hai người này đại biểu cho rất nhiều thứ. Việc bọn họ không tới hoặc là đến chậm đều bị cho là một loại chậm trễ, không tôn trọng ở mức độ nào đó.
Hồ Dương phái tuy rằng lịch sử lâu đời, nội tình hơn người, nhưng chung quy cũng chỉ là danh tiếng đã qua, hiện nay nó chỉ là một môn phái trung đẳng có vẻ có thể phục hồi. Vậy mà lại có thái độ ngạo mạn như vậy là vì sao?
Rất nhiều người nảy sinh bất mãn, bất mãn của bọn họ lại là đối với hai người kia.
Nhất là giờ đã khai tiệc một hồi, khách quý chật nhà, người nên tới không nên tới đều đã tới, duy chỉ có vị trí của hai người này vẫn là trống không. Mà người của Hồ Dương phái lại không có lời giải thích, cũng không một câu lấy cớ, không khỏi khiến cho nhiều người đa tâm bất mãn.
Bất quá Chiêu Hòa chân quân đối với những ánh mắt đánh giá trong tối ngoài sáng kia cũng không có phản ứng gì, chỉ cười híp mắt nói mấy câu xã giao giữ mối quan hệ tốt đẹp, cũng không đề cập tới chủ đề của yến hội lần này.
Chúng tu sĩ đến đây cái quần anh yến này tự nhiên cũng không có khả năng thật sự đến ăn cơm. Thời buổi tu chân giới đại thế này còn có ai sẽ thiếu chút đồ ăn đó? Không có khả năng thật sự vì ăn đồ vật mà tới đây... Có thể dẫn tới chúng tu sĩ đến đây, không gì khác, đơn giản là thiên tài địa bảo, hoặc là danh truyền thiên hạ, hoặc là kỳ phùng địch thủ... Thường thường đều trốn không được mấy thứ này.
Tu sĩ trong tu chân giới nói là cầu tiên vấn đạo, nhưng nói cho cùng, cũng là một đám người chưa hoàn toàn vứt bỏ được phàm cốt. Nơi nào có người liền là xã hội, nơi nào có người liền có phân tranh, giữa các tu sĩ cũng không thể thiếu tranh danh đoạt lợi, hành động theo cảm tính.
Chỉ là so với phàm nhân, thủ đoạn của tu sĩ càng lợi hại hơn mà thôi.
Quần anh yến, đã là yến hội, trừ việc ăn uống linh đình, ngôn từ ngoại giao, đương nhiên cũng không thể thiếu một ít tiết mục đặc biệt mua vui. Điều này tại trên yến hội của tu chân giới, cơ hồ đã trở thành một quy tắc ngầm mà mọi người đều thừa nhận.
Rất nhiều người đều đang chờ đợi cái tiết mục mua vui này, thế nhưng Chiêu Hòa chân quân vẫn không có động tĩnh gì, một mặt mời rượu, ra hiệu đám người hạ đũa.
Ai lại muốn ăn đồ vật? Còn chưa tiến vào chính đề làm gì? Một số đệ tử nóng nảy mất bình tĩnh, liên tiếp nhíu mày.
Ninh Hạ ngược lại không vội, còn bình tĩnh ăn một chút đồ vật. Nàng trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ tiết mục tiếp theo còn nhiều hơn, đến lúc đó nhìn còn không kịp nhìn, không cần phải vội vàng một chốc lát này.
Lúc này hội trường người đã đến bảy tám phần, đã sẽ không còn có môn phái phụ thuộc mới tiến vào chào hỏi, Lâm Bình Chân mới chính thức rảnh rỗi.
Đưa tiễn tốp người cuối cùng hàn huyên, Lâm Bình Chân mới có thời gian cùng Ninh Hạ tiếp tục giao lưu.
"Lần này vấn kính nghi thức người tới ngược lại là thật nhiều. Ta thấy đến rất nhiều tiểu môn phái lánh đời cũng đều phái người tới đây." Lâm Bình Chân ngạc nhiên nói.
"Có phải là vì tạo thế thôi." Ninh Hạ không chút nghĩ ngợi nói.
Vì Mục Địch tạo thế, Chiêu Hòa chân quân chắc hẳn đã có ý thoái ẩn. Sợ là việc này qua đi chắc hẳn liền sẽ truyền vị cho đại đệ tử Mục Địch của hắn. Lần này vấn kính nghi thức thỉnh nhiều người như vậy, hao phí quá lớn, cũng là vì dương danh cho Mục Địch.
Chắc hẳn ngày mai vấn kính nghi thức sẽ còn long trọng hơn nữa, nếu như không có những cái việc phiền lòng kia...
Đáng tiếc, Quách Nghê vừa xảy ra chuyện này, Hồ Dương phái sợ cũng phải loạn lên một khoảng thời gian rất dài. Vị trí của Mục Địch sau này chỉ sợ cũng phải trở nên lúng túng đi. Ninh Hạ trong lòng thầm nghĩ.
"... Chân ca, sao thế?" Lâm Bình Chân đột nhiên rất nghiêm túc đánh giá nàng một hồi, làm cho nàng không được tự nhiên.
"Ha ha, không có gì. Chẳng qua là cảm thấy ngươi thật sự đã lớn hơn rất nhiều, thay đổi không ít, ta đều có chút nhận không ra." Lâm Bình Chân cười nói.
Tu chân giới quả nhiên rèn luyện con người, bất quá một hai năm công phu liền có thể khiến cho người ta phát sinh chuyển biến lớn như vậy. Thời gian trong nháy mắt, tiểu muội lớn lên cùng xem đã thành một bộ dáng mà hắn không dám nhận. May mắn, đây là thay đổi theo hướng tốt, bằng không hắn còn phải lo lắng thêm.
Nghĩ đến thiếu nữ còn đang trong môn phái chờ hắn, Lâm Bình Chân liền trở nên đau đầu.
Phải không? Ninh Hạ có chút sững sờ sờ sờ mặt, ngây người. Biến hóa lớn như vậy sao?
Hảo a, kỳ thật nàng chính mình cũng có phát giác. Từ hành trình Phượng Minh thành, tâm tính của nàng có chút biến hóa vi diệu, mặc dù vẫn cứ như vậy biếng nhác, mơ hồ qua ngày, nhưng là luôn cảm thấy dường như so với quá khứ đã có thêm vài phần suy nghĩ. Phương thức xử sự cũng cứng rắn hơn rất nhiều.
Có đôi khi ngay cả nàng, sau khi làm ra một số chuyện ngoài dự liệu, cũng sẽ cảm thán về những biến hóa.
Hiện giờ bị Lâm Bình Chân, người quen thuộc này nói ra, cũng không biết là có tâm tình như thế nào.
"Ban đầu ở Đại Ngưu thôn có gia nhân, hương thân nhóm nhắc nhở, hồ đồ cũng cứ thế trôi qua. Bất quá tu chân giới này lại không ai có thể giúp ta, mò mẫm lăn lộn chẳng phải đều là dựa vào chính mình sao?" Ninh Hạ không biết là châm biếm hay là cười.
"Người ta ai rồi cũng phải lớn lên. Tiểu Hạ ngươi như vậy là vô cùng tốt, chắc hẳn Ninh thúc, Ninh thẩm biết được nhất định sẽ vì ngươi mà kiêu ngạo."
"... Tiểu Hạ vừa rồi nhưng thật là uy phong lẫm liệt, ngay cả ta đều..." Lâm Bình Chân nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc trêu ghẹo, chỉ là ý cười trong mắt lại là không thể xem nhẹ.
"Ai, Chân ca lại chê cười ta. Nào có cái gì uy phong. Vị đạo hữu kia nhưng hung dữ vô cùng, ta nhìn nàng còn giống như muốn chạm vào kiếm của ta, nhất thời không vui liền động thủ dọa một chút nàng thôi. Không thấy ánh mắt nàng đi phía trước giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy..."
Ninh Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên còn là lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Nàng còn là lần đầu tiên gặp được người có cảm giác bản thân tốt đẹp như vậy, không hiểu ra sao thu hoạch được một đống cừu hận, Ninh Hạ cũng thật vô tội. Rõ ràng là đối phương trước nhòm ngó kiếm của nàng.
...
" ... Như thế nào còn chưa bắt đầu?" Tiếng phàn nàn càng phát lớn lên, tựa hồ như đang cố ý cho ai đó nghe.
" ... Còn không phải hai vị kia chưa tới? Này buổi tiệc đều đã quá nửa, nhân vật chính còn chưa đến, thật là tự tin..."
(bản chương hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận