Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 921: Điều tra (length: 8152)

"Haizz... Bận rộn cả một đêm." Khổng Cẩn Du đứng lên.
"Tham gia loại đấu giá hội này đúng là tốn sức, mệt muốn c·h·ết đi được." Ninh Hạ cũng đứng lên theo, xoa xoa hốc mắt khó chịu, nghe vậy cũng nhịn không được phụ họa, rất tán thành.
"Cẩn Du, ngươi thôi đi. Đừng tưởng ta không nhìn thấy, nửa phần sau ngươi đều ngủ gật. Cả sảnh đường này liền thấy ngươi là thoải mái nhất, lại còn dám than mệt."
"Ninh sư muội người ta là xem hết cả buổi, tròng mắt còn không thèm đảo qua chỗ khác. Ngươi thì hay rồi, ngủ cả một đêm. Ngươi là một sư huynh có thấy mất mặt hay không hả?" Một vị huynh đệ Ngũ Hoa phái mà Ninh Hạ còn không quá nhận ra cười trêu chọc, vỗ vỗ bả vai Khổng Cẩn Du, hai người xem ra rất là thân thiết.
"Ta kia là đang nhắm mắt dưỡng thần." Khổng Cẩn Du vẫn còn cố gắng vớt vát chút tôn nghiêm.
"Thôi, đừng vội đấu võ mồm. Lúc rời đi người đông, cũng đừng có chạy lung tung."
"Vâng."
Phía bên này, Giác lâu triển đã triệt để kết thúc, bọn họ ở trong phòng bao chờ một lát, đợi những người phía dưới đều đi gần hết mới thông qua ám đạo đã được Lâm gia thiết kế sẵn rời khỏi hội trường. Đó đại khái là biện pháp bảo mật cuối cùng của Lâm gia, phòng ngừa tiết lộ số hiệu phòng bao.
Thông đạo nối liền các phòng bao, đều xáo trộn, cứ như vậy thì ai cũng không biết được tin tức của ai.
Đương nhiên, đây là hiệu quả lý tưởng trong suy nghĩ của người thiết kế. Trên thực tế, cho dù là chủ sự cố gắng làm công tác bảo mật như vậy, vẫn có không ít người thông qua một ít dấu vết thu hoạch được tin tức mình muốn.
Các thông đạo giao nhau, các môn phái không thể tránh khỏi vẫn là sẽ gặp mặt. Người đông hỗn loạn, tình thế trong nháy mắt liền phức tạp.
Số phòng bao có thể che giấu, thanh âm có thể thông qua một loại thủ đoạn nào đó biến ảo, nhưng phong thái lại không cách nào sửa đổi. Mới vừa rồi là những ai làm trò, những người có mặt ở đây đa số đều nắm chắc trong lòng.
Trên đường đi không ít tông môn đều hướng về bọn họ ném tới ánh mắt chú mục, không chút nào che giấu hâm mộ ghen ghét cùng với từng tia từng tia giấu rất kỹ nhưng không thể che hết vui sướng khi người gặp họa.
"Mấy người này là từ đâu nhận được tin tức? Nhanh như vậy? Chúng ta còn không biết bọn họ lấy được đồ tốt gì... Bọn họ vậy mà đã biết chúng ta lấy được đồ vật gì?" Biểu tình của mấy người này thế nào xem đều giống như biết cái gì đó.
"Đây gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Này, tới rồi..." Khổng Cẩn Du hạ giọng nói.
Ninh Hạ theo tầm mắt hắn nhìn lại, sững sờ.
Bây giờ là ngày tháng gì, lại là "người quen cũ". Đã lâu không gặp, ngược lại là phong thái không giảm so với những năm trước. Không hổ là mỹ nhân mị cốt thiên thành có tiếng trong nguyên thư, đáng tiếc một giai nhân như vậy lại là một vị mỹ nhân rắn rết khiến người ta sợ hãi.
Đối phương vẫn là một bộ dáng lười biếng, cả người nhìn qua dị thường vũ mị, tràn ngập mị lực nữ tính, khiến nàng cũng nhịn không được liếc mắt nhìn một cái.
Bất quá Ninh Hạ cũng không dám nhìn nhiều. Thích Uy Nhuy giờ phút này toàn thân cảnh giới hòa hợp, linh lực lưu chuyển, ngay cả đôi mắt đều lấp lóe trọc linh quang, phỏng chừng cách đột phá không xa. Người này sắp kết đan rồi.
Nàng mà nhìn nhiều không chừng liền bị phát hiện.
Ninh Hạ cùng đối phương xảy ra mấy lần mâu thuẫn, mặc dù nàng cảm thấy mấy chuyện này đều đến từ đối phương đơn phương gây sự, nhưng thù oán chung quy là đã kết. Lấy tâm tính cùng tính tình của người này, ngày sau có cơ hội không chừng sẽ ra tay với nàng báo thù, cho nên vẫn là phải đề phòng một chút mới được.
Haizz, cũng không biết đến khi nào mình mới có thể kết đan.
"Lâm Việt chân quân."
"Nguyên Hành đạo hữu."
Hai người khẽ gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Hai tông môn bởi vì mấy vụ sự kiện trước kia làm ầm ĩ đến không vui vẻ, đã sớm kết xuống ân oán sống c·h·ế·t, giờ phút này gặp mặt cũng là xấu hổ.
Chỉ là Nguyên Hành chân quân cùng Lâm Việt chân quân đều thuộc loại tính tình tương đối ôn hòa, chí ít ngoài mặt là như vậy. Chỉ là gặp mặt mà thôi, cũng không đến mức vừa gặp đã sáp lá cà. Hai người gặp mặt cũng có vẻ hòa hợp êm thấm.
Bất quá đám đệ tử trẻ tuổi phía sau bọn hắn lại không cố kỵ nhiều như thế, đều không chút kiêng kỵ hướng đối diện tản ra linh áp của mình, giống như thị uy.
Vì thế trong mắt người ngoài, hai tông môn này đúng là một màn sóng ngầm cuồn cuộn. Ngấm ngầm không biết hận đối phương đến nhường nào, hận không thể hố c·h·ế·t đối phương mới đã nghiền.
"Chúc mừng chúc mừng, chư vị ngày hôm nay xem như đã được như nguyện, bội phục bội phục..."
"Nguyên Hành chân quân sao phải khiêm tốn, cùng vui thôi. Chư vị cũng không kém, hẳn là lần này cũng là thắng lợi trở về thôi..."
Hiện trường hai bên đại gia cùng nhau tâng bốc lẫn nhau.
Ngoài mặt giả cười này cũng quá đáng sợ đi. Nhìn ra được hai vị này hiện tại cũng không muốn nhìn thấy đối phương... Nhưng vẫn là phải cố nén nội tâm không tình nguyện đàm đạo một phen, nhưng thật sự là... Thế giới của đại lão đúng là không giống người thường.
Ninh Hạ bọn người ở phía sau nhịn đến rất khó chịu.
Bỗng nhiên Ninh Hạ nhạy cảm cảm giác được có người đang nhìn nàng, nhìn sang...
Sử Hải Sinh đang hướng nàng khẽ gật đầu, tựa hồ nhận ra nàng. Bên cạnh Thích Uy Nhuy cũng hướng phía nàng nhìn một cái, không để ý.
Chỉ thấy Sử Hải Sinh vỗ vỗ bả vai đối phương tựa hồ khuyên nhủ điều gì đó. Sau đó Ninh Hạ liền thu được một ánh mắt khinh thường.
Ninh Hạ: ... Xin nhờ. Chúng ta không quen được không? Chuyện của hai người các ngươi có thể hay không đừng nhắc tới người khác?
Nàng đã vì không hiểu ra sao kéo lấy giá trị cừu hận của vị mỹ nhân rắn rết này mà cảm thấy thập phần phiền lòng. Không nghĩ tới vị huynh đệ nhìn như rất hiểu đạo lý kia còn muốn "đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương".
Hắn đối với việc mình là "nam nhân gây họa" rốt cuộc có bao nhiêu hiểu biết vậy, chẳng lẽ lại không có chút tự giác nào sao? Hay là ngươi chính là cố ý?! Ninh Hạ biểu thị rất hoài nghi.
Bất quá đưa tay không đánh người mặt cười, Ninh Hạ cũng không có gì đáng sợ, thô thô đáp lại cái lễ gật đầu, liền không nhìn phía bọn hắn.
Dù sao không phải giao tình gì tốt, không có gì để nói nhiều.
Không biết có phải hay không là thái độ không thèm đáp lại này của nàng ngược lại làm cho đối phương yên tâm một chút, Thích Uy Nhuy cười lạnh một tiếng liền không lại nhìn chằm chằm người. Ninh Hạ có thể rõ ràng cảm giác ánh mắt rơi trên người tựa hồ không còn sắc bén như trước.
"Ngày trước mấy vị môn nhân không hiểu chuyện mạo phạm đệ tử quý phái, không biết hiện giờ khôi phục thế nào rồi? Tổn thương kia cũng không thể trì hoãn..." Đối phương thình lình hỏi, tầm mắt du tẩu, băn khoăn một trận trong đội ngũ Ngũ Hoa phái, cuối cùng rơi trên người Ninh Hạ. Bất quá chỉ trong nháy mắt liền thu về.
...
"Nguyên Hành sư bá, vị Quy Nhất môn chân quân này là có ý gì?" Sau khi tiễn Quy Nhất môn, Tần Phong nhíu mày khó hiểu nói. Hắn không rõ đối phương vì sao lại không hiểu ra sao nhắc tới Kim Lâm.
Bản thân cũng bởi vì chuyện Kim Lâm, quan hệ hai phái dị thường căng thẳng. Mặc kệ là có kẻ không cố ý tính kế, đệ tử của bọn họ gây hấn Kim Lâm cũng là sự thật không thể nghi ngờ, có thể nói Quy Nhất môn mới là bên đuối lý.
Lẽ ra đồ vật đã bồi thường, người chịu trách nhiệm cũng tìm được, sự tình đã sớm kết thúc, sao đối phương hôm nay đột nhiên lại nhắc tới, hơn nữa ngữ khí khó hiểu, làm người thập phần bất an. Tần Phong luôn có loại cảm giác không tốt.
"Chỉ là muốn bán cho chúng ta một cái nhân tình mà thôi." Nguyên Hành chân quân thản nhiên nói.
Tần Phong còn muốn nói gì, thấy Nguyên Hành chân quân một mặt không cho là đúng, cuối cùng vẫn là đem nghi vấn đến miệng thu về.
A, lão già này, đúng là biết lấy lòng. Nghĩ đến đối phương mới vừa rồi một bộ ấp a ấp úng, ý có điều chỉ, Nguyên Hành chân quân cười lạnh. Thật chờ hắn cứu mạng, cũng không biết phải c·h·ế·t mấy lần.
"Đi thôi."
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận