Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 823: Nhìn quen mắt (length: 8283)

Nguyên Hành chân quân trước đây đã từng giao đấu với Nguyên Hành ma quân này không ít lần, có thắng có thua, đương nhiên cũng từng nếm mùi thất bại. Thập phần rõ ràng, đối phó với hắn phương pháp tốt nhất chính là làm ngơ, không nghe không thấy, lạnh nhạt thờ ơ, nếu không rất dễ bị hắn k·í·c·h động.
Ai... Không thấy thì hơn.
So với Nguyên Hành chân quân chọn cách làm ngơ. Nguyên Hành ma quân lại càng đánh càng hăng, dăm ba câu lại khích bác kẻ này một chút, lại phân ra ba phần tinh thần trào phúng kẻ khác, sau đó...
Cuộc chiến ban đầu còn căng thẳng, rất có vài phần kinh tâm động phách không khói lửa này, bất tri bất giác biến thành "màn biểu diễn cá nhân" của Nguyên Hành ma quân.
Đám người tu sĩ chính đạo ở đây cũng bất giác trở thành những con trâu bị dắt mũi. Đúng là có chút buồn cười.
Ninh Hạ ban đầu cũng không để ý, nhưng nhìn một hồi cũng cảm nhận được chút không đúng.
Sao đột nhiên lại biến thành chợ bán thức ăn thế này? Vì sao đám người này lại muốn cùng một tên ma tu tiến hành loại cãi vã vô nghĩa này? Thật là dấu chấm hỏi to đùng.
Lúc trước bị khiêu khích thì từng người đều giả câm, bây giờ lại nhao nhao từng câu từng chữ gây sự. Nói còn rất hăng say... Chẳng lẽ chỉ là không muốn làm chim đầu đàn?
Tâm trạng Ninh Hạ lúc này rất giống Nguyên Hành chân quân, nàng cũng muốn thở dài.
Đến bao giờ mới xong đây?
Một ánh mắt dò xét hướng về phía nàng, góc độ có chút vi diệu... Hình như là từ phía đối diện.
Chẳng lẽ là kẻ vừa rồi? Hay là đã thu hút sự chú ý của ai đó?
Ninh Hạ không có cảm giác gì, chỉ nhàn nhạt suy nghĩ một chút rồi bỏ qua. Bởi vì đối diện một mảnh đen kịt, toàn những khuôn mặt khó đăm đăm, thoạt nhìn yếu ớt, thật lòng mà nói, thật sự không phân biệt rõ được cụ thể là ai.
Có lẽ là hiếu kỳ nhìn xem mà thôi. Dù sao thì vừa rồi nàng cũng coi như đã gây được chút "tiếng vang".
Bất quá trong tình huống hỗn loạn như thế này, nàng vẫn theo bản năng cảnh giác. Dựa theo kinh nghiệm lăn lộn trong tu chân giới mấy năm qua, càng hỗn loạn thì càng phải đề cao cảnh giác, dù sao đây là thời điểm dễ dàng giở trò nhất.
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt trong trẻo dưới tóc mai lộ ra, ánh kiếm sắc bén làm lóa mắt ai đó.
Kẻ kia nheo mắt lại trong đám người. Đối với việc này Ninh Hạ không hề hay biết, tiếp tục tập trung cảnh giác.
Nhìn cô gái không hề có cảm giác gì, Hoa Vô Tà lần thứ hai nheo mắt lại, nơi sâu trong đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.
Người này dường như có chút quen mắt.
Để hắn nghĩ xem, đã từng thấy qua dáng vẻ này ở đâu rồi. Hơn nữa ngay trước đây không lâu, không quá xa.
Hoa Vô Tà theo trưởng lão truyền công trong môn đến Tầm Dương thành bên này một chuyến, để tìm một thứ.
Nói đến hắn cùng với trưởng lão truyền công Nguyên Hành ma quân lần này dẫn đội cũng có vài phần quan hệ, hơn nữa còn có chút xấu hổ. Mọi người đều biết, Bách Hoa cung là nơi âm thịnh dương suy, lâu dài nữ tử nắm quyền, cung chủ đương nhiệm lại càng là một nữ nhân. Bọn họ ở phương diện quan hệ nam nữ so với các tông môn khác càng cởi mở hơn.
Hoa Vô Tà chính là con trai duy nhất của cung chủ đương nhiệm, lại không rõ phụ thân, chỉ biết là hẳn là một tu sĩ chính đạo nào đó. Bất quá, Hoa Vô Tà tư chất xuất chúng, giống mẫu thân, lại có phần được cung chủ đương nhiệm yêu thích. Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là chủ nhân đời kế tiếp của Bách Hoa cung.
Mà vì sao lại nói Hoa Vô Tà cùng vị Nguyên Hành ma quân này có quan hệ xấu hổ? Đương nhiên là bắt nguồn từ nơi duy nhất bọn họ từng gặp nhau, Hoa Phi - cung chủ Bách Hoa cung, mẹ của Hoa Vô Tà.
Nguyên Hành ma quân đã từng thân mật với Hoa Phi, còn suýt chút nữa bàn chuyện cưới gả. Nhưng Nguyên Hành ma quân có chút không chịu nổi tính hoa tâm của Hoa Phi, cũng không muốn trở thành nam chủ hậu cung hình thức ban đầu của Hoa Phi lúc bấy giờ, đoạn tình cảm này sau đó liền kết thúc êm đẹp.
Hai người sau khi chia tay cũng không trở mặt, vẫn như cũ bình thường. Hoa Phi vẫn là cấp trên của Nguyên Hành, vẫn hết sức coi trọng hắn, hai người bình yên vô sự nhiều năm như vậy. Đôi khi cũng sẽ hẹn nhau trong tẩm cung uống chút trà...
Đối với vị Nguyên Hành ma quân suýt chút nữa trở thành cha dượng này, Hoa Vô Tà chắc chắn sẽ có mấy phần kiêng dè. Dù sao đối phương lại là người có thể nói chuyện trước mặt mẫu thân hắn, cũng là trưởng lão truyền công nổi tiếng trong cung, Bách Hoa cung không biết có bao nhiêu đệ tử phải cung kính gọi hắn một tiếng Nguyên Hành sư phụ.
Vị Nguyên Hành sư thúc này là người thế nào, hắn biết rõ. Đối phương là người linh hoạt hiếm có trong cung, đầu óc rõ ràng cũng thông minh, ngoài thô nhưng trong tinh, việc này đương nhiên không thể thiếu muốn tìm chút phiền phức cho chính đạo.
Quả nhiên hôm nay vừa đến đã nhắm thẳng vào... Hoa Vô Tà, kẻ hộ tống theo cùng để xem náo nhiệt, nhìn thấy một đám tu sĩ chính đạo mang sắc mặt như đưa đám, trong nháy mắt liền hiểu được ý tưởng của hắn.
Quả nhiên là đã tìm hiểu kỹ càng mới đến đây.
Đừng thấy nơi này có nhiều người chính đạo, nhưng đều là những tu sĩ có thanh danh bình thường hoặc hành sự trung dung, lão phái. Buổi tụ họp này hẳn là của một vòng tròn nào đó.
Nếu có các môn phái kích tiến như Thiên Tinh các hay Quy Nhất môn ở đây, có lẽ sẽ còn nhộn nhịp hơn nữa.
Lão phái, trung dung đương nhiên đại biểu cho cách làm bảo thủ, nhuệ khí không đủ, những tu sĩ này thường xuất thân từ những tông môn không lớn không nhỏ, hoặc là thế lực không đủ, hoặc là sức sống tông môn không đủ. Tóm lại, xưng là "già yếu tàn tật" cũng không quá đáng. Bắt bọn họ đến thăm dò không còn gì tốt hơn.
Đương nhiên, hắn cũng không mù, không quên còn có người của Ngũ Hoa phái ở đây. Dẫn đội là Nguyên Hành chân quân bình thường rất khiêm tốn.
Chuyện này hiếm có. Nguyên Hành chân quân có thể ở trong một vài vòng tròn danh tiếng không lớn, nhưng ở bên bọn hắn lại có danh tiếng.
Vị tu sĩ trẻ tuổi thích giao du, vân du khắp các bí cảnh này, trong quá khứ đã không biết lưu lại bao nhiêu truyền thuyết. Có ma tu đến nay nhắc đến hắn vẫn hưng phấn. Đây là một tu sĩ cực kỳ có năng lực, không giống với đám tu sĩ chính đạo mục nát kia.
Nếu Nguyên Hành chân quân biết đối phương đánh giá mình cao như vậy, đại khái sẽ vô cùng kinh ngạc.
Hơn nữa, Nguyên Hành ma quân của bọn họ dường như cùng với vị Nguyên Hành chân quân này có vài phần quen biết, nghe được tên hắn liền hưng phấn tới đây.
Hôm nay gặp mặt, Hoa Vô Tà phát hiện vị này quả nhiên rất thông minh, cũng rất tỉnh táo, không giống với những kẻ ngu xuẩn chỉ nói vài câu liền nóng nảy. Trong mắt đối phương, hắn thấy được sự lạnh lùng, hiểu rõ và cảnh giác rất sâu, liền biết đối phương sớm đã hiểu rõ tâm tư của Nguyên Hành ma quân.
Chỉ là chuyện tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của nàng, cũng khơi gợi lên một vài hồi ức xa xôi của hắn.
Tuế Lan ra tay, Hoa Vô Tà cũng thấy được. Chỉ là hắn không ngờ đối phương có thể đánh trả không chút lưu tình như vậy, ngay cả con chó điên Luyện Vu Hồ kia cũng có thể đánh trúng. Chỉ trong chốc lát có thể làm bẽ mặt hai người có chút danh tiếng trong đội ngũ bọn họ, người này rốt cuộc là nhân vật phương nào? Hoa Vô Tà ngược lại nảy sinh chút hứng thú.
Nhưng càng nhìn, hắn càng cảm thấy quen mắt, một góc nào đó bị phong ấn trong đầu óc rục rịch, sinh động như thật.
Nhưng vì sao trong ký ức của hắn lại là một gương mặt thanh tú và giàu phong tình khác, đêm lửa nóng kia, tiếng thở dốc, giọng điệu lạnh lùng, còn có lòng bàn tay nóng rực khác thường... Rõ ràng đối với Hoa Vô Tà mà nói chỉ là chuyện bình thường, lại nếm trải ra một loại kiều diễm đặc biệt.
Nhưng hắn rõ ràng nhớ kỹ gương mặt kia không phải là gương mặt non nớt, có muốn khen cũng chẳng biết khen thế nào trước mắt này. Không phải cùng một người.
Rốt cuộc đã gặp ở đâu? Trong lòng Hoa Vô Tà dâng lên một tia bực dọc, nội tâm nóng nảy không thôi, hận không thể lập tức tìm được đáp án. Nữ nhân kia là ai?
Ninh Hạ: ... Lớn lên "có muốn khen cũng chẳng biết khen thế nào", thật xin lỗi a.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận