Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 790: Giác lâu triển (length: 8129)

Do đặc thù về tính chất và công dụng, thành Tầm Dương có chút danh tiếng ở vùng biên thùy đông nam. Nhưng thứ khiến bọn họ nổi danh thiên hạ lại không phải tài phú, mà bắt nguồn từ một tòa tháp lâu nhỏ bé.
Tuy rằng "xấu xí", à, ít nhất là cực kỳ không đáng chú ý tại thành Tầm Dương nơi vàng son khắp chốn, nhưng danh tiếng của nó không thua kém gì thiên hạ ngũ hội, là nơi tu sĩ vùng biên thùy đông nam hướng tới.
Thiên hạ ngũ hội là gì? Gồm có thi đấu chính đạo thiên hạ, ma đạo thăng long hội, xuân thu yến, đồ long bảng và đại hội giao lưu Ninh Hạ từng tham gia, đều là những sự kiện hiếm có trong tu chân giới, được tu sĩ vùng biên thùy đông nam theo đuổi. Thành Tầm Dương lại được xem là nơi đồng hành với sự kiện thứ sáu.
Đại hội đấu giá của thành Tầm Dương, còn có tên là Giác lâu triển, địa điểm được đặt tại một tòa tháp cổ ở trung tâm thành Tầm Dương. Đến lúc đó, các môn phái tu sĩ ở vùng biên thùy đông nam sẽ được mời tới tề tựu ở đây, cốt là để có thể ôm về món đồ cất giữ vừa ý, còn có cả tuyệt phẩm có tiền cũng không mua được tại đại hội này.
Tòa Giác lâu này trước kia dùng để báo giờ, niên đại xa xưa, đã tồn tại từ khi thành Tầm Dương còn chưa phải là thành Tầm Dương. Sau này có lẽ là thế lực vốn có một khi sụp đổ, nội thành từng bị tổn thương trong chiến hỏa, ngay cả tường thành bám vào cũng theo thời gian hóa thành tro bụi không thể tìm kiếm. Trong thời gian dài đằng đẵng, tòa thành mới lại dần dần hình thành, cũng chính là tòa thành Tầm Dương trước mắt này.
Dấu vết của thế lực cũ còn sót lại cũng chỉ còn tòa Giác lâu cô độc này, kể lại sự tang thương biến đổi của lịch sử.
Nhìn kỹ, Giác lâu có vẻ ngoài cổ điển, bố cục lại phóng khoáng, chi tiết được mạ vàng tô điểm, lớp men trên bộ phận kiến trúc vẫn còn hoàn hảo. Lúc trước hẳn là dùng vật liệu đặc thù điều chế nước men, nghe nói dưới ánh trăng chiếu rọi sẽ hiện lên một tầng sáng lung linh, mang chút huyền ảo, chỉ nhìn thôi đã có thể cảm nhận được vẻ đẹp hư ảo mông lung.
Bất quá đây cũng chỉ là lời đồn, bởi vì Ninh Hạ bọn họ chưa ai từng thấy qua cảnh đẹp này, chỉ nghe nói vậy.
Sau này Giác lâu được một vị phú hào để mắt tới, đối phương cuồng si mê mẩn tòa Giác lâu có chút cũ kỹ này, vì thế liền nảy sinh ý định mua lại tòa kiến trúc cổ xưa này, làm của riêng.
Lẽ ra một tòa Giác lâu bình thường như vậy, việc thu mua hẳn là dễ như trở bàn tay. Vậy mà, hết lần này tới lần khác, hắn lại thật sự gặp phải không ít trở ngại.
Giác lâu ở đây tuy cổ xưa, hoàn toàn không ăn nhập với thành Tầm Dương mới tinh xa hoa, nhưng lại có vị trí mẫn cảm. Nằm ở khu trung tâm không nói, còn nằm giữa mấy phe thực lực trong thành, không thể bảo là không nhạy cảm. Ai cũng thèm muốn, ai cũng không dám muốn, đoạt được lập tức khai chiến, cho nên không ai dám chiếm lấy.
Huống hồ bản thân Giác lâu này vốn dĩ có chút khác thường, nó tuy đã nhiều năm, nhưng kiến trúc lại đặc biệt kiên cố, như thể bị cấm cố bởi thuật pháp và vật liệu đặc thù nào đó, tu sĩ trong thành dù có dùng bao nhiêu sức lực cũng không cách nào dỡ bỏ.
Trong đó một lần chấn động lợi hại nhất là vào vạn năm trước, Giác lâu lung lay dữ dội dưới sự hợp lực của mấy vị đại năng.
Nhưng theo sau đó là một cỗ chấn động long trời lở đất, hồn phách bọn họ dường như bị một tồn tại nào đó cảnh cáo, tựa như chỉ cần tiến thêm một bước nữa sẽ tạo thành cục diện không thể cứu vãn. Lúc ấy, toàn bộ người dân thành Tầm Dương đều cảm nhận được, rất nhiều tu sĩ tu vi thấp thậm chí còn bị một loại áp lực nào đó ép tới nằm xuống.
Công việc phá tháp đành phải cưỡng ép dừng lại, rốt cuộc không ai dám dây vào nó. Nó cũng trở thành một điều cấm kỵ, phàm là người có chút mặt mũi ở thành Tầm Dương đều ngậm miệng về nơi này, không ai còn nhòm ngó đến bên trong nữa.
Thử hỏi một nơi như vậy, làm sao có thể tùy tiện chiếm lấy? Phú thương kia bôn ba khắp nơi mà không được, ai cũng không muốn nhường Giác lâu này ra.
Nhưng trời không tuyệt đường người. Chung quy vẫn để đối phương đợi được cơ hội, một lần đoạt lấy quyền sở hữu tòa Giác lâu này. Chỉ là đã tốn rất nhiều năm, hao phí vô số thời gian và tinh lực cùng với bút linh thạch khổng lồ. Cuối cùng chỉ đổi lấy một tòa Giác lâu không có giá trị thực dụng gì, thật có chút không đáng.
Nhưng không ngăn được vị phú hào kia cao hứng. Hắn đạt được ý nguyện rồi liền lập tức sửa chữa lại trong ngoài Giác lâu, cố gắng bảo tồn nguyên trạng Giác lâu trong khi vẫn duy trì những yếu tố vốn có.
Hoàn thành rồi, hắn đem trân tàng bảo vật cả đời trưng bày trong đó, biến tòa tháp này thành nơi cất giữ bảo vật riêng của hắn. Nghe nói hắn thường xuyên lui tới ở trong tòa tháp cổ xưa này, nhìn qua cửa sổ, cao cao quan sát người qua lại phía dưới, xem hưng thịnh suy tàn của người đến người đi.
Giác lâu bị khóa chặt trong một thời gian dài trở thành một truyền thuyết khác khiến người ta tìm tòi nghiên cứu. Mọi người đều suy đoán vị phú thương làm ra vẻ không giống người thường này có phải đã trúng tà thuật gì không, suy nghĩ hành sự hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù bình thường, lại cảm thấy không hiểu hành vi si mê như vậy của hắn.
Dù thế nào, truyền thuyết về phú thương kia và tháp lâu vẫn luôn kéo dài, không ngừng nảy sinh những lời đồn mới. Cho đến một ngày...
Tháp lâu xảy ra chuyện, phú thương mất tích bí ẩn bên trong. Hết thảy đều phát sinh rất đột ngột, nhanh đến nỗi các phương thế lực đều không kịp phản ứng.
Chờ bọn họ phản ứng lại, đại chiến tranh đoạt quyền thừa kế đã có kết thúc, lại "hoàn mỹ" vẽ lên dấu chấm tròn. Kết quả nằm ngoài dự liệu, khiến mọi người đều kinh ngạc, bởi vì trong cuộc chiến này không có người thắng.
Ngay trong đêm phú thương kia c·h·ế·t, mấy người con của hắn phát sinh một trận đoạt đích đẫm máu. Tính kế lẫn nhau, đều là kẻ nhẫn tâm, sắp c·h·ế·t còn không quên hố c·h·ế·t đối phương. Cuối cùng không biết làm thế nào, trời xui đất khiến lại hố c·h·ế·t cả nhà. Ngay trong đêm đó, người nhà của phú thương kia đều c·h·ế·t sạch, nhân vật chính trong cuộc đoạt đích, thân nhân, người hầu, ngay cả súc vật trong nhà đều không một ai sống sót.
Ngày thứ hai phát hiện, t·h·i thể đều đã lạnh.
Lần này hay rồi, ngay cả người thừa kế cũng không có. Gia nghiệp to lớn của phú thương trở thành vật vô chủ, đương nhiên bị mọi người chia nhau. Tòa Giác lâu ngưng tụ tâm huyết cả đời của chủ nhân nó cũng rơi vào tay kẻ khác, còn bản thân hắn thì vội vàng chôn cất cùng một nắm cát vàng, cái gì cũng không có.
Một đại phú thương lại rơi vào tình cảnh này, thật đáng thương đáng tiếc. Chỉ là cũng không biết có bao nhiêu người thực lòng cảm thấy đáng tiếc cho hắn.
Mà gia tộc có được Giác lâu thì thuận lý thành chương chiếm hữu hàng vạn bảo vật bên trong. Ít ai được tận mắt nhìn thấy, đều chỉ là nghe nói mà thôi.
Mãi cho đến khi tòa Giác lâu đóng cửa trăm năm sau sự kiện kia xảy ra, gia tộc uyển thượng Lâm gia, cũng chính là kẻ được lợi lúc trước, bỗng nhiên mở ba tầng dưới của Giác lâu, trưng bày một phần đồ cất giữ. Nghe nói đều là những kỳ trân hiếm có trong tu chân giới, cũng có những tác phẩm nghệ thuật thế gian có kiểu dáng cực kỳ tinh mỹ, nghe nói người tham gia triển lãm lúc ấy sau khi ra ngoài còn rất lâu mới hoàn hồn lại được.
Sau đó nữa, sự tình liên quan đến sự biến thiên thế lực và hưng suy của gia tộc kéo dài, e rằng ngay cả chính bọn họ cũng không nói rõ ràng, vì thế không tiện kể ra. Chỉ biết là uyển thượng Lâm gia biến thành Giác lâu Lâm gia hiện giờ, bọn họ từ một gia tộc chủ tu phù lại ngược lại biến thành đại "tiểu thương" nổi tiếng trong tu chân giới.
Hàng năm chỉ kinh doanh một lần như vậy, mở ra Giác lâu lâu ngày đóng chặt, mời thiên hạ quần anh đến tham dự đấu giá. Nhưng vậy đã là đủ. Thiên tài địa bảo vô chủ ở vùng biên thùy đông nam cơ hồ đều sẽ rơi vào trong này, rồi lại đi đến tay các môn phái.
( Chương này hết )
Bạn cần đăng nhập để bình luận