Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1360: Tư sinh (length: 8026)

"Hít ——" Nghe thấy âm thanh hít vào khí lạnh kinh ngạc của đám người, Ninh Hạ không khỏi có chút kỳ quái.
Nàng và Nguyên Hành chân quân đứng ở vị trí tương đối gần Đệ Ngũ gia, sau khi đi vào cũng không ra tay gì nhiều. Rốt cuộc trước đó đã thương lượng xong kế hoạch A, kế hoạch B, chuẩn bị kế hoạch chung cực... nhưng một cái đều không dùng tới, trực tiếp chiếu tướng, tự nhiên cũng không cần bọn họ liều mạng.
Đệ Ngũ Anh liền lệnh cho người đem Ninh Hạ hai người bảo vệ ở phía sau, cũng coi như bảo vệ bọn họ - những người ngoài viện trợ.
Ninh Hạ có chút quái dị nhìn những tộc nhân Đệ Ngũ gia hiển nhiên cũng bị mông tại cổ, ngược lại là không nghĩ ra.
Lẽ ra bất luận chuyện gì đều không thể nào làm được kín kẽ, chỉ cần nơi có người thì chắc chắn tin tức sẽ truyền đi.
Nếu thân phận Đệ Ngũ Tử có vấn đề, không có khả năng đến hiện tại vẫn không có người nào phát hiện. Cho dù không có đồn đại xác thực, thế nào cũng sẽ có người đoán mới đúng, rốt cuộc hai huynh đệ chênh lệch nhiều như vậy.
Nhưng —— Xem những người trẻ tuổi đều là một mặt mơ hồ, người lớn tuổi hơn thì đa phần chấn kinh, đừng nói Ninh Hạ, ngay cả Nguyên Hành chân quân đều có chút không rõ.
Chuyện này Ninh Hạ và Nguyên Hành chân quân có chỗ không biết, bọn họ thật sự không rõ lắm. Vốn dĩ những chuyện bê bối này không thể khuếch tán ra ngoài, người nhà Đệ Ngũ Tử đã che giấu rất tốt, kín không kẽ hở, thế nhưng ngay cả những tử đệ hạch tâm này đều không hề nghe được một chút tiếng gió nào.
Tất cả mọi người đều cho rằng Đệ Ngũ Tử và Đệ Ngũ Anh là huynh đệ đồng bào, cùng chung một mái nhà, chỉ là do thiên phú khác nhau nên đi trên những vận mệnh khác nhau mà thôi. Vạn lần không ngờ tới, chuyện này lại ẩn giấu bí ẩn như vậy.
Ngẫm lại kỹ một chút cũng đúng, bọn họ ai cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Đệ Ngũ gia đại thiếu gia, Đệ Ngũ Anh càng là người được trên dưới Vân Đảo thưởng thừa nhận kế nhiệm. Từ nhỏ đã chịu vạn ngàn sủng ái, chưa bao giờ gặp phải chuyện không thuận lợi. Chỉ cần là thứ Đệ Ngũ gia có, đối với hắn mà nói đều dễ như trở bàn tay.
Nhưng so sánh ra, thân là đệ đệ, đãi ngộ của Đệ Ngũ Tử kém hơn rất nhiều. Không được coi trọng không nói, cũng gần như không có người hỏi thăm, nếu không phải tại trận ngập trời tai họa kia "mất" đi tính mạng, đại khái mọi người cả đời đều không nhớ nổi vị tiểu công tử như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, đãi ngộ của hai người đâu chỉ khác biệt một trời một vực?
Đệ Ngũ Tử lấy thân phận đích hệ huyết mạch mà sống thành ra như vậy cũng là quái lạ.
... Nguyên lai ngay cả cái thân phận chính quy này cũng là giả. Đối phương còn rất có khả năng là một đứa con riêng, chuyện này, ầm ĩ đến hiện tại thật đúng là nực cười.
"Ngươi lừa ta có phải hay không? Ngươi chỉ là hận ta đối với ngươi, đối với bảo bối nhi tử của ngươi hạ thủ, cho nên mới bịa đặt ra lời nói dối như vậy. Ngươi cho rằng ai sẽ tin tưởng? Ai sẽ tin ngươi..." Đệ Ngũ Tử vừa khóc vừa cười, cả người đã lâm vào điên cuồng triệt để, nhìn qua có chút đáng sợ.
Không tin tưởng đương sự... Chẳng lẽ còn tin tưởng ngươi à? Không ít người nghe những lời này trong lòng âm thầm nói thầm. Chỉ sợ vị Trọng Tử chân nhân này đều bị tin tức đột ngột làm chấn choáng váng, ai nói là sự thật ai nói là giả không phải vừa xem liền hiểu ngay sao? Hơn nữa còn có dấu vết mà theo, thuận theo ý nghĩ như vậy, suy nghĩ một chút thì mọi chuyện đều rõ ràng, logic còn đặc biệt trôi chảy —— Xin thứ lỗi, bọn họ thật sự không tìm ra được lý do gì để không tin tưởng đối phương.
Uẩn Mậu chân quân lắc đầu: "Bản tọa lừa ngươi làm gì?"
"Ngươi không phải muốn biết vì sao cùng vì nhi tử của ta, đãi ngộ của ngươi và Linh Đài lại khác biệt một trời một vực như vậy sao? Không phải muốn biết vì sao ngươi sinh ra liền bị ôm ra khỏi chủ viện, một thân một mình ở tại thiên viện sao? Ngươi không muốn biết... Vì sao bản tọa lại chán ghét ngươi như thế sao?"
"Chính là bởi vì mẫu thân của ngươi a. Mẫu thân ngươi đã làm nghiệt —— "
Năm đó phụ thân Đệ Ngũ Anh vì không muốn nhi tử dính máu trên tay của người thân, cho nên sau khi nghe được một ít tiếng gió do thân tín đưa tới liền vội vàng chạy tới, vừa vặn đuổi kịp hiện trường.
Đệ Ngũ Anh ra tay sát thủ vốn là hành động nhất thời, không suy nghĩ, mới vung xuống một khắc liền hối hận. Ân oán của bậc cha chú, sao lại dùng một đứa trẻ để trút giận? Chuyện này thật giống như cái gì? Cho nên mới thuận thế thu tay.
Đệ Ngũ Anh cũng không nghĩ đến lòng nhân nghĩa nhất thời này của mình lại cướp đi tính mạng của phụ thân hắn.
Chuyện của Đệ Ngũ Tử ngoài ý muốn lại bị một kích của thành viên dị tộc phát hiện, bọn họ tự nhiên do đó mà có được nhược điểm của chính quy.
Phụ thân Đệ Ngũ Anh không muốn những người này làm ô uế thanh danh của Uẩn Mậu chân quân, tự nhiên phải ra tay. Ai biết đâu hành động tự cho rằng không có gì đáng ngại khi đối đầu với Thường gia, ai có thể ngờ lại thật sự làm chết người.
Không ai nghĩ ra được sự tình sẽ diễn biến như thế này. Vị gia chủ chấn hưng Đệ Ngũ gia từng có thanh danh hiển hách này liền im hơi lặng tiếng chết trong hỗn chiến, cũng không ai biết bi kịch này được tạo thành như thế nào.
Đệ Ngũ Tử sinh ra vào ngày nữ chủ nhân của viện tử này chết, ngày đầy tháng lại đưa tiễn tổ phụ một cách xui xẻo.
Uẩn Mậu chân quân từ nhỏ đã kính trọng phụ thân, ngay cả tính tình cương trực công chính cũng là di truyền từ đối phương.
Đệ Ngũ Anh làm sao có thể tiếp nhận một đứa con như vậy?
Con người trong nhiều trường hợp đều sẽ mở ra cơ chế phòng hộ, giận chó đánh mèo kỳ thật mới là bản tính của con người.
Đệ Ngũ Anh biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng lại thực sự cảm thấy đứa bé này là mầm họa.
Lại thêm bên trong có người nhìn chằm chằm, cuối cùng hắn dứt khoát đem người đưa đi, nhắm mắt làm ngơ.
Đây chính là lý do Đệ Ngũ Tử lớn lên tại tiểu viện.
Hắn tận lực lãng quên và xem nhẹ, đứa trẻ kia lớn đến độ cao ngang đầu gối cũng chưa từng thấy qua người thân.
Mà lúc này, Linh Đài vốn luôn tuân theo mệnh lệnh của hắn lại không biết vì sao đột nhiên nhớ tới "đệ đệ" này, gào thét đòi đem người về, làm Đệ Ngũ Anh rất khó chịu.
Hắn đã xoắn xuýt nhiều năm như vậy không biết an trí đứa trẻ này thế nào, sao khi chuyện này còn chưa có kết quả, lại có thêm phiền phức?
Đệ Ngũ Anh không biết nên phẫn nộ với những người hầu trở mặt, hay là phẫn nộ với Linh Đài vốn nhu thuận vậy mà lại vì đứa bé kia mà ngỗ nghịch hắn.
Hết cách, hắn cảm thấy đây là một sự bắt đầu... Lại bắt đầu một vòng luân hồi mới.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy đứa bé kia, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra thần thái bạc bẽo đáng sợ, khơi dậy trong hắn những ký ức không tốt. Sự áy náy sinh ra do sơ suất trước kia trong nháy mắt tan thành mây khói, thậm chí sự chán ghét còn tăng thêm một bước.
"Năm đó mẫu thân ngươi ghen ghét Tiểu Lôi ngồi lên vị trí chủ mẫu Đệ Ngũ gia, thừa dịp nàng trái tim yếu ớt, tùy ý châm ngòi quan hệ của phu thê chúng ta. Chỉ riêng nàng, một tiểu nữ tử, động động khóe miệng mà khuấy đảo cả nhà ta hỗn loạn, ta - một Nguyên Anh, cả viện tử Kim Đan, Luyện Khí đều không nhìn thấu nàng, một kẻ yếu đuối."
"Trong lòng có mưu tính như vậy lại câu nệ ở hậu viện, thật đáng tiếc..." Đệ Ngũ Anh giọng mang châm chọc nói.
"Ngươi nói láo, đừng vọng tưởng làm loạn tâm ta. Ta là đích tử, mãi mãi là như vậy, mấy tên gia hỏa vong ân bội nghĩa các ngươi đừng hòng mê hoặc ta..."
Nhưng Đệ Ngũ Tử vẫn còn nói nhảm như vậy, xem ra đã chịu đả kích không nhỏ.
"Nếu ngươi không tin, chi bằng đi hỏi cữu gia của ngươi, hỏi xem hắn có biết chuyện này không, hỏi xem rốt cuộc ngươi là nhi tử của ai?"
Nghe đồn Từ gia những năm gần đây không mấy chào đón vị thiếu chủ Đệ Ngũ gia này... Rốt cuộc ai nói là thật, không cần nói cũng biết.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận