Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1555: Biến hóa (length: 8101)

Lúc này, hai cỗ lực lượng kia hút lại hoàn toàn khác so với trước.
Có lẽ là bởi vì mang theo năng lượng tinh thuần thuộc về tử nguyệt huyền thạch, Ninh Hạ cảm giác hai cỗ lực lượng này chảy ngược về, kéo hành qua kinh mạch trong nháy mắt liền bị "nung nóng". Theo đó, dường như toàn thân trên dưới đều trở nên linh hoạt.
Phải, cũng không biết có phải hay không những năng lượng này tự mang linh lực, hai cỗ lực lượng đi qua kinh mạch, linh khí trong nháy mắt trở nên nồng đậm. Năng lượng tăng vọt, nơi kinh mạch tràn ngập một loại hoạt tính trước giờ chưa từng có, tựa như có năng lực nào đó đang từng điểm chữa trị cải tạo kinh mạch của nàng, phảng phất rót vào một cỗ sinh khí vậy.
Ha ha, đây là loại năng lượng thần tiên gì, hoạt tử nhân nhục bạch cốt, phảng phất tái tạo bình thường. Hơn nữa một điểm đều không khó chịu, ấm áp lại thoải mái dễ chịu.
Ninh Hạ đều nhanh muốn say ngã trong cảm giác thư thái này, chỉ bất quá nàng còn chưa choáng đầu, cũng chưa quên chính mình đang làm gì. Có lẽ ngủ qua đi, chờ người tỉnh lại liền không còn.
Hai cỗ lực lượng này muốn làm cái gì? Không thể nghi ngờ là nhắm vào năng lượng tử nguyệt huyền thạch, chúng nó chính là "tham ăn". Khó trách trước đó bạo động lâu như vậy, hóa ra là để mắt tới khối bánh ngọt lớn này nhưng lại ăn không được, nên mới làm loạn. Cũng không thể trách chúng nó gây ra hỗn loạn rồi dẫn đến rối loạn, ảnh hưởng nàng luyện trận... Giờ Ninh Hạ không chút nghi ngờ, ngòi nổ dẫn phát hai cỗ lực lượng này tranh đấu ngầm chính là khối tử nguyệt huyền thạch.
Hóa ra là ở chỗ này chờ nàng? !
Xem hai cỗ kéo năng lượng kia trở về đan điền, linh hoạt đến như ăn tết, Ninh Hạ suýt nữa bật cười vì tức, lại tức lại buồn cười.
Đương nhiên, nàng cũng không nhịn được âm thầm tụ lực, điều động linh căn cùng đan điền đã lâu không làm việc, để linh khí oa cư áp súc trong đan điền, chuẩn bị nếu xảy ra bất trắc liền cường lực trấn áp. Xem ra nàng thật sự là quá phật hệ, không cho chúng nó chút màu sắc, chúng nó sẽ không biết nàng lợi hại, xem chúng nó còn dám hay không làm loạn.
Rốt cuộc, mạnh đến mấy cũng không bằng được rắn đầu đất, Ninh Hạ trước kia chẳng qua là không muốn làm lớn chuyện, sợ tổn thương hòa khí lại tổn hại hao tổn trong thôi.
Nhưng mà diễn biến tiếp theo lại vượt qua dự đoán của Ninh Hạ, hoàn toàn hướng về phương hướng kỳ quái lại không thể dự đoán được mà đi.
Hai cỗ lực lượng này đem năng lượng đoạt lại được kéo hành về sau, cũng không tiếp tục náo loạn, tại chỗ bao vây lấy một đoàn, riêng chiếm giữ, ngay cả đánh nhau cũng không, an tĩnh như gà. Điều này làm Ninh Hạ sớm chuẩn bị sẵn sàng, lại không có đất dụng võ.
Không phải chứ, hai ngươi cũng không theo lẽ thường làm việc vậy. Đây là diễn biến kỳ quái gì? !
Ninh Hạ nhìn đan điền trong nháy mắt trở nên gió êm sóng lặng, rồi rơi vào trầm mặc. Hóa ra, náo loạn nửa ngày hai tên này là vì tranh ăn? Đói đến mức nào vậy.
Cảnh tượng "náo đến nghiêng trời lệch đất", "đánh đến thiên địa biến sắc" trong dự đoán hoàn toàn không xảy ra. Ninh Hạ cứ vậy, không uổng phí một binh một tốt đã đạt đến mục đích lý tưởng, không thể không nói, sinh hoạt quả thật nhiều biến hóa, vĩnh viễn không thể biết được khắc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ninh Hạ đương nhiên sẽ không ngây thơ mà cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc. Vấn đề chủ yếu của nàng còn chưa được giải quyết, tiếp theo cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, ít nhất còn phải thí nghiệm một phen để thấy rõ ràng sự tình rốt cuộc là tính chất gì, rồi mới đi bước tiếp.
Nàng quan sát vùng đan điền một khoảng thời gian, phát hiện chúng nó xác thực rất an phận, trước giờ chưa từng có an phận mà đợi trong đan điền, luyện hóa năng lượng.
Ninh Hạ thí nghiệm, dùng một loại tài liệu thông thường khác luyện trận pháp, hoàn toàn không có vấn đề, hai vị "nhân vật lớn" kia không hề có phản ứng, như lão tăng nhập định, căn bản không thèm để ý.
Rất tốt, đã đạt đến hiệu quả dự đoán. Trước khi bọn chúng tiêu hóa hết những lực lượng kia, hẳn là sẽ không quấy nhiễu đến việc nàng luyện trận.
Sau đó Ninh Hạ lại thử dùng tử nguyệt huyền thạch, ân... Tuy không lập tức xuất động, nhưng tựa hồ tùy theo lại bạo động. Ninh Hạ nghĩ nghĩ, xem ra phải tạm dừng ý nghĩ luyện chế khối tử nguyệt huyền thạch này, nếu không, nàng vĩnh viễn đừng mơ được sống yên ổn.
Mặc kệ, sự tình có thể giải quyết đến nước này, cũng không tổn thất gì, Ninh Hạ đã hết sức hài lòng.
Hơn nữa, rất nhanh Ninh Hạ lại phát hiện một niềm vui bất ngờ khác, chính là khi hai cỗ lực lượng này đang luyện hóa cổ lực lượng theo tử nguyệt huyền thạch cướp về kia, trong đan điền cũng đồng thời tràn ra một trận "sương mù" màu tím nhạt.
Nó không thể vô cớ xuất hiện, vậy thì chỉ có một khả năng, là từ nơi dị biến gần đây, cũng chính là do hai cỗ lực lượng đang luyện hóa năng lượng.
Trong lòng Ninh Hạ ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng cũng không dám xác định. Nàng chỉ biết, từ khi loại sương mù này tràn ngập trung bộ đan điền, nàng cảm giác cả người có căn cơ vững chắc, tu vi ngưng thực hẳn, cảm giác không xứng đôi về mọi mặt dường như cũng giảm bớt đi không ít.
Điều hiện ra rõ nhất là tu vi của nàng tăng tiến không ít, mắt thường cũng có thể thấy. Ninh Hạ mơ hồ cảm giác, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ không bao lâu nữa tu vi trúc cơ của nàng sẽ đạt tới đỉnh phong.
Hơn nữa, đây mới chỉ là vài tia năng lực xé rách xuống được, tính toán đâu ra đấy, nàng còn có một khối tử nguyệt huyền thạch nguyên vẹn. Nếu như hoàn toàn luyện hóa sẽ có hiệu quả gì? Tiền cảnh quá mức tốt đẹp, Ninh Hạ không dám nghĩ.
Lần này, thật sự là chiếc bánh nướng kinh thiên, vận may đến quá mức, may mắn đến nỗi Ninh Hạ có chút lo lắng tình cảnh tiếp theo sẽ như thế nào. Không chừng, cũng sẽ đi kèm với những việc không may kinh thiên đang chờ nàng.
Bất quá chuyện sau này chờ gặp được rồi tính, quen với việc giải quyết rắc rối, Ninh Hạ đã có một bộ quy tắc xử lý tương ứng.
Tóm lại, việc này xem như kết thúc hoàn mỹ, không cần chờ Lang Ngũ phá cửa gọi người, Ninh Hạ tự mình kết thúc bế quan lần này, trở về sinh hoạt bình thường. Hết thảy đều rất tốt đẹp.
Cho đến tận hôm nay, tâm tình Ninh Hạ vẫn tốt đến mức, Lang Ngũ không muốn phát hiện cũng không được, vì thế mới nhịn không được hỏi ra tiếng.
Ninh Hạ cười hì hì đáp là bởi vì rốt cuộc giải quyết xong vấn đề nhỏ trước đó.
"Xem ra phiền toái nhỏ của ngươi đã được giải quyết không tệ, nhìn mặt ngươi cười sắp nứt toác ra kìa" Lang Ngũ bình luận.
Hắn không hỏi sâu, nhưng cũng theo đó yên tâm lại, không khỏi thay Ninh Hạ cảm thấy vui vẻ. Hai người thường xuyên kiểu đánh đố chữ vậy, không cần biết đối phương cụ thể phát sinh chuyện gì, chỉ cần xác định đối phương không có việc gì là được. Không thể không nói, cảm giác ăn ý này quả thực có chút thanh kỳ.
Bất quá, Ninh Hạ ngược lại thích ứng rất tốt. Nàng cảm thấy, quân tử chi giao nhạt như nước, không nhất thiết phải hiểu hết nỗi lòng, có thể hiểu nhau cùng chú ý, đã cực kỳ khó được.
Trong số bằng hữu của Ninh Hạ, Lang Ngũ là một, Tạ Thạch cũng là một. Chỉ bất quá Lang Ngũ là kiểu này, Tạ Thạch lại là kiểu khác.
Ninh Hạ cũng không chịu yếu thế, cười nói: "Lang Ngũ đại nhân gần đây cũng đĩnh xuân phong đắc ý, chờ đại thắng từ bí cảnh trở về, có lẽ phải làm chủ, mời chúng ta ăn một bữa ngon."
Bí cảnh bát tự còn chưa thấy đâu, đều muốn lừa hắn mời khách. Bất quá, lời nói của đối phương cũng ẩn có ý chúc mừng, hắn sẽ không so đo.
Rốt cuộc, tu sĩ mỗi ngày đều có thể là ngày cuối, tùy thời đều có thể phát sinh đủ loại chuyện bất trắc. Nếu cuối cùng, mọi người đều an toàn trở về, có thể cùng nhau ăn cơm, khải hoàn hay không, thu hoạch hay không tính đến cái gì. Đương nhiên, một bữa cơm cũng không tính là gì.
"Hảo!"
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận