Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 576: Tam Kiếm Tuyết Lạc (length: 8182)

Chương 576: Tam Kiếm Tuyết Lạc (thượng)
Mấy thiếu niên trong khách sạn bị dọa đến mức hồn bay phách lạc ra sao thì không thể nào quan tâm.
Từ Lương thì lâm vào khốn cảnh, thời khắc gian nan nhất từ khi trận đấu bắt đầu...
"Trên này một người là Phạm gia đại công tử, người còn lại là ai?" Dưới đài có người nghi hoặc tứ phương, đều đang nghe ngóng.
Phạm gia đại công tử bọn họ từng nghe nói qua, là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi, nhất tâm hướng đạo, kiếm pháp thuần thục, có phong thái đại đệ tử của danh môn chính phái, tuổi nhỏ thành danh cũng đã được vài năm. Đúng là một đóa hoa cao lãnh...
Đối diện là một người khác mặc một bộ thanh sam, nhìn qua làm công cũng thập phần tinh tế, bất quá đây là kiểu dáng mới lạ, hẳn là đúng mốt quần áo. Bên hông đeo vòng ngọc quyết không thiếu một cái, quả nhiên là phong thái của thế gia công tử nhất phái.
Chỉ là không biết đây là đệ tử nhà nào. Sao lại chưa từng thấy qua? Là tử đệ ẩn thế nào? Đám người trong lòng thầm nghĩ.
Các ngươi khẳng định là không biết. Bởi vì vị này cùng với nàng đi vào từ bên ngoài, là phương ngoại chi nhân, không phải dân bản địa.
Người trên đài này chính là sư huynh của Tạ Thạch -- Từ Lương. Ninh Hạ cũng không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy đối phương.
Trên đài đang tiến hành một trong những tổ tranh đoạt bát cường của Trúc Cơ Tổ. Người thắng được sẽ tấn cấp vào bát cường, tiến vào trận chiến tấn cấp tứ cường, lại thắng được thì có thể tham gia tổng thi đấu ngày mai.
Cho nên lúc này đã đến thời khắc quan trọng nhất, có thể nổi bật trở thành người đứng đầu hay không liền xem mấy trận chiến này.
Có thể đứng trên giao đấu đài, mọi người đều là tình thế bắt buộc phải thắng lợi, đều hướng về phía ba vị trí đầu mà đi.
Căn cứ lý do thoái thác của những tu sĩ đã kết thúc giao đấu trước đây, lần luận kiếm thi đấu này phần thưởng phong phú hơn rất nhiều, so với những lần trước chỉ có hơn chứ không kém.
Nghe nói luyện khí tổ chen chân vào top 100 đệ tử đều được một món pháp khí huyền cấp. Điều này làm chọc đỏ mắt rất nhiều người. Đây chính là pháp khí huyền cấp, đặt ở vùng đông nam thùy cũng là vô cùng khó được, huống chi ở đảo Phù Vân vật chất thiếu thốn.
Hồng Cơ phu nhân hành động này quả thực kinh người, có thể thấy rõ nội tình của đối phương mười phần.
Như vậy bọn họ sẽ suy tính... có phải hay không thu hoạch thứ tự càng cao, phần thưởng bọn họ nhận được lại càng tốt. Nghĩ như vậy, mọi người đều cảm xúc bành trướng, hận không thể lập tức xông lên đài phân cao thấp.
Vì điều này, các nhà đều dùng thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, linh lực thâm hậu trưởng bối trợ giúp điều trị, hoặc là dùng cấm chế thủ đoạn mà người khác không biết, thậm chí dùng tới trân tàng nhiều năm đan dược trân quý... Mục đích đều là làm cho những tiểu bối dự thi mau chóng điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, để nghênh đón màn kịch hay ở phía dưới.
Sư huynh Từ Lương này của Tạ Thạch, Ninh Hạ đã gặp mấy lần. Nhưng trừ lần đầu giao lưu, hai người cũng không có giao tế gì. Cho nên Ninh Hạ cũng không hiểu nhiều về người này.
Không ngờ sẽ ở trong một tình huống như thế này mà nhận biết lại đối phương.
Vị Từ sư huynh này nhìn qua ấm nguội nuốt, đúng là một người có bản lãnh. Cùng là tu sĩ trúc cơ, lần đầu gặp gỡ, Ninh Hạ liền phát giác đối phương mạnh hơn mình, hẳn là tu sĩ trúc cơ trung kỳ.
Bất quá lúc ấy Ninh Hạ không cảm thấy thế nào, bởi vì người có tu vi cao hơn nàng rất nhiều, chỉ cho rằng lại là một trúc cơ bình thường thôi.
Nhưng mà mắt thấy đối phương đi đến tình trạng này, Ninh Hạ đương nhiên sẽ không cho rằng Từ Lương đi được đến hôm nay là tùy tiện liền có thể làm được.
Lại là một nhân vật lợi hại. Ninh Hạ trong lòng sợ hãi thán phục.
Nói đến cũng khéo, trận giao đấu này của Từ Lương lại đúng lúc xuất hiện trong mặt tinh phiến trước mắt nàng. Nếu thiếu một chút duyên phận thì có thể sẽ bỏ lỡ, nàng cũng liền xem không được trận giao đấu này.
Nghe nói, người dự thi khác của trận đấu này cũng là cũng không yếu. Xem ra hôm nay sẽ là một trận long tranh hổ đấu.
Ninh Hạ đem ánh mắt tập trung lên trên tinh phiến, xem hai người trong sân. Nàng còn có chút mắt sắc nhận ra phía sau Từ Lương có một thân ảnh quen mắt đang đứng, là Tạ Thạch.
Cách lúc giao đấu bắt đầu còn một khoảng thời gian, hai người đã tự phát lên đài quen thuộc hoàn cảnh, lúc này đang đánh giá lẫn nhau, mỗi người có suy nghĩ riêng.
Phạm Kỳ ngược lại là chưa từng thấy qua nhân vật Từ Lương này, cũng không biết thân phận "Phương ngoại chi nhân" của hắn. Hắn luôn luôn mặc kệ tục sự, đối với thực lực của bản thân cũng là tự tin mười phần, cũng không cảm thấy vô danh tiểu bối có thể tạo thành uy h·i·ế·p gì đối với hắn.
Nếu là người có triển vọng... Kia dĩ nhiên càng tốt! Hắn đang chờ đợi một đối thủ, thanh kiếm của hắn mong mỏi thậm chí còn đang run rẩy.
Từ Lương ngược lại là đã nghe qua danh hào của Phạm Kỳ. "Tam Kiếm Tuyết Lạc" lừng lẫy, làm sao hắn lại chưa từng nghe qua? Cho dù dừng lại ở đảo Phù Vân không ngắn, hắn cũng đã nghe không ít "Truyền thuyết" của đối phương.
So với hắn thường thường không có gì lạ, vị "Tam Kiếm Tuyết Lạc" này có thể nói là có danh tiếng lớn, là thiếu niên anh tài trong Liên Vụ thành, thành danh nhiều năm.
Mấy năm nay, những tu sĩ trẻ tuổi bộc lộ tài năng vẫn là chơi những thứ hắn chơi thừa, đều chậm hơn hắn nhiều năm, rõ ràng đều là cùng một nhóm người. Nhưng làm không ít người kìm nén bực bội muốn vượt qua hắn, tức đến gần c·h·ế·t.
Nhưng cuối cùng, những gia hỏa bộc lộ tài năng kia đều rất nhanh chôn vùi trong từng đợt sóng thủy triều. Chỉ có hắn còn đi trước, được ca ngợi là "Tam Kiếm Tuyết Lạc".
Bạch y tung bay, mũ cao đai rộng, quả nhiên dáng vẻ của một bộ tiên nhân, thật là hợp với chữ "Tuyết" kia.
Nhưng mà chữ "Tuyết" này không phải là "Tuyết" kia, danh hào văn nhã của vị công tử này có nguồn gốc không phải là vô hại.
"Tuyết" cùng âm với "Huyết", kỳ thật danh hào chân chính của Phạm công tử hẳn là "Ba kiếm huyết lạc". Chỉ là khi mới truyền tới, Phạm gia cảm thấy cái hào này không xứng với đại công tử nhà mình nên mới đổi thành "Tuyết", cũng dễ nghe hơn một chút.
Chỉ từ danh hào cũng có thể thấy được vị Phạm công tử này dữ dội thế nào.
Cho nên, Từ Lương gặp phải Phạm gia đại công tử vào thời điểm này, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh. Muốn thắng đại khái cũng phải trả cái giá rất lớn, nếu là thua cũng coi như không uổng công chuyến đi này, cùng cao thủ như vậy giao chiến, chắc chắn sẽ thu được lợi ích không nhỏ.
Bất quá, còn chưa chắc ai thắng ai bại đâu. Ninh Hạ nhìn về phía hai người đang giằng co trên đài, dù là chính diện so ra, cũng là dáng vẻ lực lượng ngang nhau.
Giao đấu còn chưa bắt đầu, hai người đã hình thành thế đối lập ẩn ẩn, phong mang tranh chấp, tựa như đã giao chiến rồi.
Một số tu sĩ luyện khí kỳ yếu nhược bị áp lực ập vào mặt làm cho phải lùi lại hai bước.
Rất nhiều tu sĩ lớn tuổi ở đây cũng lộ vẻ tán thưởng, tựa hồ thập phần tán thưởng hai người trẻ tuổi lợi hại này tiến thủ kiên quyết. Kiếm đạo chính là cần có khí thế như vậy mới có thể không rơi xuống hạ phong, mặc kệ tu vi là bao nhiêu, cũng có thể thủ thắng.
Hai vị trên đài này mặc kệ thân phận, có thể có khí thế như vậy liền đã xem như là đứng ở trước đại môn của kiếm đạo.
Xét theo tình hình trước mắt, Phạm gia đại công tử vẫn nhỉnh hơn một chút. Vị công tử không rõ lai lịch kia thiếu một tia hỏa hầu, thiếu mấy phần kiên quyết, ôn nhuận quá mức.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy như vậy. Bất quá có ít người lại cảm thấy Từ Lương như là đang súc thế. Ninh Hạ cũng cảm thấy thế của Từ Lương có chút cổ quái, rất giống là có lưu lại, có loại kéo dài khí bị cắt đứt, cảm giác thật quái dị.
Hạt cát cuối cùng trong đồng hồ cát lọt sạch, thời gian đến --
Khí thế của hai người đồng thời tăng vọt, cùng lúc ra tay. Bất quá một người là cấp tốc khởi động, kiếm khởi, phát động công kích. Người còn lại đột nhiên thuấn di ra sau một khoảng cách, như là đang tránh né.
Động thủ trước lại chính là Từ Lương, người ẩn ẩn rơi xuống hạ phong!
(bản chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận