Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 833: Mục đích (length: 7891)

". . ."
Có lẽ là do nhìn ra được nội tâm phong phú của Ninh Hạ qua đôi mắt linh động khác thường, Hoa Vô Tà khẽ cười một tiếng.
Người này cười lên thật sự rất đẹp. . . Hoàn toàn xứng danh phong lưu mỹ nam tử, ý vị sâu xa, có một loại mị lực khó nói nên lời. Nghe nói người này còn là một tu sĩ có ngộ tính và cực kỳ nhạy bén. Khó trách trong nguyên thư, hắn vẫn sừng sững không ngã giữa các nam phụ như Vương Tĩnh Toàn, đi đến cuối cùng.
Nếu không phải ma tu khó có thể thành tựu đại đạo, Ninh Hạ cũng hoài nghi hắn mới là người đáng lẽ phải dắt tay Vương Tĩnh Toàn sóng vai phi thăng, chứ không phải cái vị "nam nhân vật chính" nào đó có thời lượng xuất hiện không quá một phần mười đã sớm "lên sàn".
Thôi được rồi, là nàng nghĩ xa. Đại khái là nhìn thấy phong thái của người này nên đơn thuần làm fan nhan sắc trong vài giây đồng hồ mà thôi, trên thực tế nội tâm không hề gợn sóng.
Nàng là một người không có tình cảm. Không tiếp nhận bất luận loại hối lộ nào, bao gồm cả sắc dụ.
Đối phương càng kiên trì, điều kiện càng phong phú, nàng lại càng hoài nghi, càng không thể giúp hắn làm việc này. Ai biết trong đầu hắn đào hố lúc nào sẽ hố đến nàng?
"Ngươi thật khó dỗ." Đối phương lắc đầu, tựa hồ đang thì thầm với một tiểu nữ hài tùy hứng nào đó.
Ngươi cũng biết ta khó dỗ vậy. Cho nên đi mau đi, đừng chặn đường ở đây nữa, không đi nữa thì đừng trách nàng không khách khí.
"Nên nói thế nào với ngươi đây, ta thật sự. . . Ai, xem ra cuộc nói chuyện của chúng ta dừng ở đây. Tiểu cô nương, ngươi thật là quá cảnh giác, căn bản không cho ta nửa điểm cơ hội, cũng chỉ có thể nói đến đây."
"Tin hay không thì tùy ngươi. Ta để đồ xuống, nếu ngươi nghĩ kỹ thì thay ta tặng cho một đệ tử tên là Vương Tĩnh Toàn của tông môn các ngươi, ngũ linh căn, ân. . . Ta nhớ hình như xuất thân từ một nơi gọi là Tiểu Ngưu thôn. Hay là Đại Ngưu thôn? Không nhớ rõ."
Ôi chao, thật là sợ cái gì thì gặp cái đó, nói cái gì thì trúng cái đó, nàng đã chạy đi du lịch rồi mà vẫn đụng phải kịch bản của nữ chủ. Quả thực. . .
Trong sách có kịch bản này sao?
Thời đại xa xưa, chi tiết Ninh Hạ đã quên gần hết. Trừ việc trước đó ghi lại đại khái những sự kiện quan trọng, còn lại đều quên mất bảy tám phần, thế nào cũng phải đào sâu ký ức mới có thể nhớ lại một ít. Bất quá ngược lại nàng nhớ rõ ràng, hình như trong sách không có tình tiết này, ít nhất là không có nàng trong đó. Không phải là do nàng kích động cánh bướm chứ?
Nguyên thư có một tình tiết tương tự như vậy, hình như có liên quan tới việc trả lại ngọc bội, sau đó lại liên lụy ra một loạt sự kiện. Chỉ bất quá theo nguyên quỹ đạo thì hẳn là Hoa Vô Tà tự mình đem ngọc bội trả lại cho Vương Tĩnh Toàn mới đúng.
Nhưng hiện tại lại biến thành nàng làm người trung gian. Kịch bản này không phải là bị bươm bướm phiến cho lệch đi rồi chứ? !
Đại khái có căn cứ, lúc này Ninh Hạ ngược lại có bảy tám phần tin cách nói của đối phương. Nhưng hiện thực đã không cho phép đối phương tiếp tục, bởi vì viện quân còn một phút nữa sẽ tới hiện trường.
Ninh Hạ có chút hối hận hành động sớm của mình.
"Chờ. . ." Lời nói của nàng còn nghẹn ở cổ họng, đối phương đã nhanh như chớp chạy đi, như một cơn gió, ngay cả vạt áo cũng không lưu lại.
Không bao lâu, Ninh Hạ liền mắt to trừng mắt nhỏ với Nguyên Hành chân quân vừa mới chạy đến.
Trên mặt đất còn đặt hai cái hộp, phong kín kỹ càng, không thấy rõ bên trong để cái gì.
"Thế nào?" Nguyên Hành chân quân đi lên liền nhíu mày xem xét tình huống của nàng, may mắn không phát hiện ra vấn đề gì.
Ninh Hạ như vừa tỉnh mộng nhìn Nguyên Hành chân quân, há to miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện không nói nên lời.
Nàng liếc nhìn hộp để trên mặt đất, bất đắc dĩ đành phải nói: "Chân quân, ta. . ."
. . .
"Sự tình là như vậy. . ." Ninh Hạ thở phào một hơi, nói ra hết mọi chuyện, trong lòng ngược lại cũng vơi bớt chút uất khí.
"Càn rỡ như vậy." Nguyên Hành chân quân trầm mặc giây lát, không biết đang đánh giá ai.
"Bảo ngươi chạy loạn, giờ thì chịu khổ rồi chứ? Sao không sớm nói cho ta biết một tiếng, đến tận lúc này mới nhớ tới bản tọa. Nếu đối phương có tâm, ngươi phải làm sao bây giờ? To gan lớn mật." Nguyên Hành chân quân quở trách Ninh Hạ một phen.
Giờ phút này, Ninh Hạ hồi tưởng lại chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát. Đúng vậy, vừa rồi nàng đang làm gì vậy? Cùng một kẻ có sát tâm cực nặng, suýt nữa thì "TFBOY", nói chuyện giao dịch, thật là quá nguy hiểm.
Nghĩ đến tầng này, Ninh Hạ có chút không dám đụng vào đồ vật trên mặt đất. Thôi, cứ để trong này, mấy người kia đến lấy đi là được.
Chỉ là không ngờ Nguyên Hành chân quân lại chủ động đi tới, nhấc hai cái hộp lên.
"Cẩn thận." Ninh Hạ nhịn không được có chút lo lắng kêu lên.
"Bản tọa ở đây, ngươi lo lắng cái gì." Nguyên Hành chân quân liếc xéo nàng một cái. Ninh Hạ có thể nhìn rõ ràng từ trong mắt đối phương cảm xúc được gọi là khinh bỉ.
Ninh Hạ đột nhiên im lặng.
" . . . Không ngại bản tọa mở ra xem một chút. Ta ngược lại muốn xem tên tiểu tử kia lấy cái gì hù dọa ngươi? Rốt cuộc là đồ vật gì mà khiến ngươi đến giờ vẫn kinh hồn không chừng."
Ninh Hạ không có ý kiến, tự không có gì không thể, tỏ ý Nguyên Hành chân quân cứ tùy ý xem xét. Đồ vật Hoa Vô Tà đưa nếu không được xác nhận, có tốt cũng không dám dùng.
Nguyên Hành mở một cái hộp tương đối nhỏ. Quả nhiên bên trong có một viên ngọc bội, đúng là cái mà hắn nhờ nàng mang lúc ban đầu, yên lặng nằm trong hộp gấm.
Nguyên Hành chân quân nắm ngọc bội lên, dưới ánh sáng tự phát chiếu rọi, rất bình thường. Nhưng chính vì quá bình thường, nên mới không bình thường!
Chú ý, đây là ai cho nàng? Một tu sĩ ma đạo, ân. . . Thành thật mà nói thì độ tin cậy không cao lắm.
"Vật này nhìn hoàn toàn giống như phàm vật bình thường." Nguyên Hành chân quân cẩn thận kiểm tra ngọc bội trên tay, không phát hiện ra dị thường gì. Vì thế liền đặt đồ vật xuống, nhìn sang cái hộp khác.
Cái này ư?
Lại lần nữa được Ninh Hạ đồng ý, hắn mới mở hộp. Vừa mở cái hộp thứ hai, tầm mắt đã bị một phiến tử sắc nồng đậm chiếm lĩnh. Ninh Hạ từ khi vào tu chân giới đến nay, trải qua không ít chuyện. Trải nghiệm kỳ lạ nhiều, kiến thức cũng nhiều, bảo vật cũng đã thấy không ít. Bởi vậy, nàng rất ít khi kinh ngạc vì nhìn thấy thiên tài địa bảo nào đó.
Nhưng hôm nay nàng lại đặc biệt.
Bởi vì đồ vật này thật sự là tới quá trùng hợp. Vừa vặn chính là linh khí hắn, các nàng muốn tìm, cho nên Ninh Hạ khi đó mới kinh ngạc như vậy.
"Quả nhiên. Vừa rồi lúc hộp còn đóng kín, bản tọa đã cảm thấy một trận nồng đậm, trong lòng có suy đoán. Đúng là như thế." Nguyên Hành chân quân thở dài, nhìn Ninh Hạ ánh mắt khó được có chút oán trách, ẩn chứa quái dị, không nói ra được cảm xúc.
"Vận khí của tiểu gia hỏa ngươi thật không tệ. Ngồi một chỗ mà cũng có người mang lễ tới, thật là hâm mộ không được. Lần này còn quá đáng hơn, đến cả tử châu cũng đưa tới. Đồ vật này rất khó có được, chúng ta trước đó tìm cũng chỉ được hàng mẫu mà thôi."
Từ từ, lời này nghe sao có chút chua chát? Ha ha. . . Ninh Hạ không hiểu sao có chút chột dạ.
"Chân quân, ngài nói xem Hoa Vô Tà ra tay hào phóng như vậy rốt cuộc là vì cái gì?" Đây là điều mà nàng trăm mối vẫn không có cách giải, đưa đồ vật mà thôi, có đáng phải "xuất huyết nhiều" thế không?
Nguyên Hành chân quân lắc đầu.
" . . . Vậy những đồ vật này nên làm gì?"
"Thu lại. Đưa đi." Chỉ đơn giản như vậy.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận